Mây Đen Xuất Hiện

Chương 2


5

Trở lại sân, tâm trạng ta rất tốt.

Lấy rượu mạnh và vải bông, chuẩn bị băng bó cho Tạ Lẫm.

Lúc xử lý đuôi, Tạ Lẫm đột nhiên hóa thành hình người, sắc mặt ửng hồng.

Ta có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ hắn:

“Ngoan, đừng nháo, phải khử trùng vết thương.”

Thần sắc Tạ Lẫm cứng ngắc, mất tự nhiên thu hồi hai chân:

“Chủ nhân, ta tự mình làm là được rồi.”

Nghe hắn gọi ta là chủ nhân, trong lòng có vài phần quái dị.

Giống như đang chơi trò gì kỳ quái vậy.

Ta mím môi: “Không cần gọi ta là chủ nhân.”

“Vợ?” Thanh âm Tạ Lẫm mang theo chút thăm dò vang lên.

Sắc mặt ta đỏ bừng, vội vàng ngăn lại: “Gọi tên ta là được rồi.”

“Khanh Khanh vừa mới sờ đuôi của ta, ta cho rằng Khanh Khanh sẽ thích kiểu xưng hô này.”

“Đây là lúc ta lưu lạc bên ngoài, thú nhân khác nói cho ta biết, không đúng sao?”

Nghĩ đến đuôi rắn, ta thở hổn hển.

Tầm mắt cũng không khỏi nhìn về phía đó.

Thiên địa có thể chứng giám, ta cũng không có tâm tư như vậy.

Đưa thuốc cao cho Tạ Lẫm, hoảng loạn đứng dậy.

Nhưng cũng không để ý đến khóe môi gợi lên của Tạ Lẫm.

Ta lại không khỏi hoài nghi Tạ Lẫm trước mắt ta sau này thật sự là Tạ Lẫm dùng máu rửa Tạ gia sao.

Sợ là trùng tên, sao Tạ Lẫm bây giờ lại ngây thơ như vậy.

6

Ta quét mắt nhìn bốn phía, trong lòng khẽ động, lấy dây chuyền trên cổ xuống.

Sợi dây chuyền này là ba năm trước sau khi cha qua đời bác cả đưa cho ta.

Nói là cha không yên lòng với ta, để lại cho ta.

Lấy máu nhỏ trên ngọc trụy, quả nhiên hiện ra một linh trận.

Theo đạo lý ta thân mang linh cốt ngày đêm tu luyện, không nói ngày tiến ngàn dặm, nhưng sao lại không hề có tiến bộ.

Nhưng nếu là ngày đêm tu luyện linh lực đều bị lấy đi, mới có thể nửa bước cũng không tiến.

Ta đặt ngọc trụy vào trong hộp, dùng trận pháp ngăn cách với hộp rồi đặt trong ngăn kéo.

Không vội, đây đều là vật chứng.

Nhưng lật đổ một nhà bác cả nói dễ vậy sao, thế lực của hắn rắc rối khó gỡ.

Huống chi ta nói chuyện ngọc bội ra, Bạch Ngọc Oánh sợ là cũng muốn kết khế với Tạ Tắc.

Đến lúc đó chỉ sợ có càng nhiều người đứng về phe bác cả.

Nhưng mà ai nói Tạ Tắc sẽ là chủ của Tạ gia đây.

Ta đưa tay gọi Tạ Lẫm tới, chỉ vào linh huyết chưa qua đáy bát:

“Tạ Lẫm, hôm nay ta và ngươi đã kết khế, là châu chấu trên một chiếc thuyền.”

“Ngươi cũng thấy được tình cảnh của ta ở Bạch gia, không tốt hơn ngươi bao nhiêu.”

“Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể biến đổi tất cả những thứ này, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi một chén máu nhỏ, có ích cho ngươi tu luyện.”

“Mà ta đối với ngươi cũng có việc cần giúp, Tạ gia tuyệt đối không thể để rơi vào tay Tạ Tắc.”

Ta thoáng thấy thần sắc có chút hoài nghi của Tạ Lẫm, trong lòng hiểu rõ.

Đem máu trong bát uống một hơi cạn sạch: “Không có độc.”

Tạ Lẫm thu lại thần sắc, liếm sạch máu trong bát, đồng tử tản ra kim quang:

“Ta làm sao có thể hoài nghi chủ nhân.”

“Chỉ là chủ nhân tin tưởng ta như vậy sao, ta hiện tại tay trói gà không chặt.”

Ta nghe được cách xưng hô của hắn, mi tâm không khỏi nhảy dựng.

Nghĩ đến thảm trạng kiếp trước chết dưới tay Tạ Lẫm, ta nghiêm giọng nói:

“Đã nói không cần gọi ta là chủ nhân, gọi tên ta là được rồi.”

“Còn nữa, ta cho rằng ngươi cũng không muốn Tạ gia sống tốt, không phải sao?”

Tạ Lẫm nhíu mày, khẽ cười nói:

“Vâng, chủ nhân.”

Ta đang muốn sửa lại, ngoài viện lại vang lên tiếng gõ cửa.

Thanh âm Bạch Ngọc Oánh xuyên qua ánh trăng truyền đến:

“Cha ta gọi ngươi và thú nhân của ngươi đi nghị sự đường một chuyến.”

Dừng một lát, ta lấy dây chuyền ra khỏi hộp.

Sau khi liếc mắt nhìn Tạ Lẫm liền đi ra ngoài.

7

Đến nghị sự đường, ba người Bạch Chấn, Bạch Ngọc Oánh và Tạ Tắc đã ngồi xuống.

Chỉ là Tạ Tắc lại có vài phần bất đồng.

Không vội vàng xao động như ban ngày, ngược lại nhiều hơn vài phần âm trầm.

Bạch Chấn quét mắt một vòng rồi mở miệng nói:

“Lần này gọi Khanh Vân ngươi tới, là vì chuyện kết khế hôm nay.”

Dừng lại một lúc lâu, trong mắt lãnh đạm lại đổi giọng nói:

“Chuyện ngọc bội kia, Tạ thiếu chủ nói là vì ân nhân cứu mạng nên tặng.”

“Sợ là Khanh Vân hiểu lầm chị họ ngươi.”

Ta thầm cười lạnh, trên mặt lại giả bộ sợ hãi, thấp giọng nói:

“Hôm qua ta nhìn thấy chị họ với Tạ thiếu chủ có chút thân mật, lại trong lúc vô tình nhìn thấy ngọc bội khắc chữ.”

“Hiện tại xem ra có lẽ là hiểu lầm.”

“Còn tưởng rằng chị họ sẽ kết khế với Tạ thiếu chủ chứ.”

Trên mặt Bạch Ngọc Oánh lộ ra vài phần xấu hổ, Bạch Chấn cũng lộ ra vài phần như có điều suy nghĩ.

Ngược lại Tạ Tắc mở miệng cắt ngang:

“Ta vốn nên kết khế với Khanh Vân, bây giờ chỉ là giải thích cho thỏa đáng.”

“Huống hồ Khanh Vân vốn là người ta muốn chọn.”

“Ngươi nói đúng không, Tạ Lẫm?”

Vốn là, nhưng ở đâu ra vốn là.

Huống hồ kiếp trước ta chưa bao giờ thích Tạ Tắc, càng chưa hướng phía hắn biểu lộ qua tâm ý.

Tất cả rõ ràng là chuyện sau này.

Nghĩ đến cảm giác không thích hợp khi vừa nhìn thấy Tạ Tắc, ta nhanh chóng giương mắt liếc Tạ Tắc một cái.

Thần sắc ta ảm đạm.

Đúng rồi, ai lại quy định chỉ có ta có thể sống lại, người khác không thể.

Sợ là Tạ Tắc cũng sống lại.

Nghĩ đến đây ta giơ tay đè Tạ Lẫm lại, nhìn về phía Tạ Tắc:

“Ta và Tạ thiếu chủ từ trước đến nay không qua lại, nói gì đến vui vẻ với ngươi?”

“Huống hồ ta cảm thấy Tạ Lẫm rất tốt, ta cũng rất thích hắn.”

Lại ngượng ngùng vươn cổ tay ra, bên trong có một ấn ký kết khế.

Tạ Tắc không thể tin nhìn cổ tay ta, lẩm bẩm nói:
“Không có khả năng, điều này không có khả năng.”

Ta thu hồi cổ tay cười khẽ: “Mọi chuyện đều có thể.”

Giống như ta muốn lấy mạng hắn cũng không phải là không có khả năng.

==> Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME  nhé cả nhà!!! <==

8

Ta và Bạch Ngọc Oánh rời khỏi nghị sự đường trước, Tạ Lẫm lại bị bỏ lại một mình.

Bạch Ngọc Oánh bất thình lình mở miệng:

“Em gái, làm sao ngươi biết thú nhân kia nguyện ý kết khế với ngươi?”

“Nói không chừng chỉ là không có lựa chọn mà thôi.”

Ta không muốn nhiều lời với cô ta, xoay người muốn đi, lại bị cô ta ngăn cản.

Không khỏi có vài phần nóng nảy:

“Chị họ và Tạ Tắc yêu nhau sâu đậm thế, sao không thấy Tạ Tắc kết khế với ngươi?”

“Chẳng lẽ là Tạ Tắc không nguyện ý, chị họ chỉ là một mình tự nguyện?”

Bạch Ngọc Oánh tức giận đến mức liên tiếp nói vài chữ “ngươi”, nhưng đều nghẹn không ra lời.

Đành phải xoay người tức giận mà đi.

Mắt thấy Bạch Ngọc Oánh đi, ta lại nhớ tới cổ độc kiếp trước.

Bác cả ngàn vạn lần cũng không nên một bước sai rồi làm từng bước sai.

Nếu không, vạn kiếp vẫn sẽ khó mà chấp nhận được.

Ánh mắt ảm đạm, ta dùng ngón tay xoa xoa ấn ký kết khế giữa cổ tay.

Nghĩ đến kiếp trước ta vì cho Tạ Tắc Tầm Nanh Sói làm thuốc, lại bất hạnh bị cuốn vào thú triều.

Thiếu chút nữa đã bỏ mạng trong miệng sói, được một thân hình chật vật của thiếu niên cứu, tóc đen đồng tử vàng, trên đầu mơ hồ có hai góc.

Về sau Nanh Sói này cũng chỉ là thứ Tạ Tắc hiến cho Bạch Ngọc Oánh để chọc cười, cũng không phải là thuốc cứu mạng gì.

Tạ Tắc ta đã sớm không còn chờ mong.

Nhưng Tạ Lẫm, kiếp trước ngươi cứu ta, kiếp này ngươi cũng sẽ không hại ta chứ.

Nhưng lời hứa của hắn có vẻ xa vời, mà ta lại không phải là một người ngu ngốc.

Cũng được, nếu là như thế vậy thì ở cùng với hắn đi, coi như là trả lại ân tình kiếp trước.

Mà ta cũng nên tăng thêm sức mạnh mới cho mình.

Sờ sờ ngọc bội giấu trong túi.

Thừa dịp bóng đêm ta đi về phía Chấp Pháp Đường.

9

Đến cửa viện của Bạch Đàn, ta gõ nhẹ vài tiếng rồi có người đi ra.

Bạch Đàn thấy là ta, lộ ra vài phần kinh ngạc:

“Sao rảnh rỗi tới tìm ta, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ nhớ rõ bác cả nhà ngươi thôi chứ.”

Trên mặt ta phát ngượng, từ sau khi mẹ qua đời ta liền bị Bạch Ngọc Oánh và Bạch Chấn dắt mũi xoay vòng vòng.

Mà cô ta vốn là đối với cha ta rất tốt.

Dưới sự châm ngòi của một nhà Bạch Ngọc Oánh, ta tự nhiên lạnh nhạt với bà ấy.

Tự tay đẩy người duy nhất trong gia đình này thật lòng đối tốt với ta ra.

Thậm chí cho đến khi bà ấy táng thân thú triều, ta cũng không thể nhận về hài cốt của bà ấy.

Kiếp trước cho đến khi chết ta mới nhìn rõ, kiếp này lại chưa muộn.

Ta kéo tay Bạch Đàn qua, làm nũng nói:

“Cô à, không phải ta tới rồi sao, lúc trước là ta không hiểu chuyện.”

Ta lấy ra mặt dây chuyền đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn rồi nghiêm mặt nói:

“Cô, người còn nhớ linh lực của ta từ ba năm trước đã không thể tiến bộ không?”

Sau khi Bạch Đàn nhận lấy mặt dây chuyền liền rùng mình:

“Khanh Khanh, cái mặt dây chuyền này là từ đâu tới, sau lưng có linh trận.”

“Ngươi tu vi không tiến bộ sợ là mặt dây chuyền này gây ra.”

Ta nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, nhìn về phía Bạch Đàn: “Bác cả cho.”

Bạch Đàn hừ lạnh một tiếng:

“Đúng rồi, ta nói Bạch Ngọc Oánh tu vi làm sao có thể đột nhiên tiến mạnh như thế.”

“Khanh Khanh, ngươi vẫn là nên ít tới lui với bọn họ, bọn họ còn không biết phải hại ngươi như thế nào.”

Nghĩ đến kiếp trước bà ấy không chỉ nhắc nhở ta một lần là phải cẩn thận cả nhà bác cả nhưng lại đều bị ta không để tâm.

Trong lòng không khỏi ấm áp.

Ta đưa tay nắm chặt tay bà ấy:

“Trước kia là ta không hiểu chuyện, ta nghĩ đến linh trận này liền hoảng hốt không thôi.”

“Nếu như bọn họ coi trọng chính là bộ linh cốt này của ta, ta làm sao có đường sống?”

“Cha ta là bởi vì linh cốt mà chết, ta sợ ta……”

Bạch Đàn đưa tay ôm lấy ta, vỗ vỗ vai ta trấn an:
“Khanh Khanh chớ khóc, nếu có gì không đúng thì tới tìm ta.”

Mũi ta cay cay, nước mắt thấm vào hốc mắt.

Nghĩ đến thú triều ở kiếp trước, trong lòng ta ảm đạm:

“Nếu cô đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì nói Khanh Khanh biết được không?”

“Khanh Khanh muốn đi cùng.”

Bạch Đàn dỗ dành ta:

“Được được, sẽ mang Khanh Khanh theo.”

Hạt giống của sự nghi ngờ đã được gieo trồng.

Chỉ chờ kết quả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.