Chẳng bao lâu, công chúa hoang mang sợ sệt ôm lấy cô gia.
Trong mắt cô gia lóe lên sự ghê tởm, nhưng nhanh chóng biến mất.
– Ta chỉ là nhất thời không kìm chế được, xin lỗi, xin lỗi, đừng trách ta có được không, đừng trách ta… Lan Hương rất ngoan, đừng bỏ Lan Hương, hu hu hu.
Ánh mắt nàng ta liếc thấy ta, công chúa lại điên lên:
– Sao nàng ta còn ở đây! Chẳng phải ta nói kéo đi làm phân bón hay sao? Bây giờ bổn cung nói gì cũng không có tác dụng sao?
Đầy tớ sợ hãi, vội kéo ta đi, ta liếc nhìn cô gia, hai chúng ta trao đổi ánh mắt.
Trước khi ra khỏi cửa, ta nghe công chúa luôn miệng thúc giục gọi:
– Thái y, mau đi mời thái y, thân xác này giống chàng ấy nhất, đẹp cũng giống như chàng ấy, sao có thể để hắn bị thương được? Bổn cung không cho phép hắn bị thương!
Ngoài nhà nắng cao chói chang, ta hiểu cô gia đang kéo dài thời gian cho ta. Đồng thời, ta nghĩ chúng ta sẽ cùng nhau, khuấy đảo phủ vương đầy rẫy bùn nhơ này.
Con đường kéo ta đến nhà kính, trùng với lối đi của Đào Trọng Nghĩa khi hạ triều.
Đi qua hồ sen, ta thấy một bóng người bước ra từ cổng vòm, ta giật mình thoát khỏi tay bọn đầy tớ, giả vờ bị trẹo chân, ngã xuống nước.
Lan Hương từng nói, khi còn nhỏ, có một lần nàng cố tình ngã xuống hồ sen.
Lúc đó nếu không phải Đào Trọng Nghĩa cứu nàng thì nàng đã c.h.ế.t rồi.
Lệnh của công chúa là kéo ta đi làm phân bón, c.h.ế.t đuối ngay lập tức cũng không tính là hoàn thành nhiệm vụ, hậu quả của việc không hoàn thành nhiệm vụ là sống không bằng chết.
Vài tỳ nữ hoảng sợ, hô hoán gọi người đến cứu.
Tiếng kêu cứu thành công thu hút Đào Trọng Nghĩa.
Thấy bóng dáng trong áo quần nhạt màu dưới nước, lại thấy tỳ nữ của công chúa đang kêu cứu, hắn không kịp suy nghĩ, vội nhảy xuống hồ cứu người.
Nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Ta cố gắng nổi lên, nhưng vẫn bị sặc nước.
Mơ mơ màng màng, có một người vẫy tay với ta.
Nhìn rõ khuôn mặt đó, ta đẩy hắn ra.
Đào Trọng Nghĩa một thoáng ngạc nhiên, thấy là ta, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vẫn dùng sức, kéo ta lên.
Ta lại đẩy hắn ra:
– Hoàng huynh, đừng lo cho muội. Không có muội làm gánh nặng, huynh mới có thể sống tốt. Không có muội, huynh không cần chia đồ ăn cho muội, huynh sẽ không phải đói.
Đào Trọng Nghĩa biến sắc, kéo ta lên, vỗ lưng cho ta.
– Ngươi vừa gọi ta là gì?
Ta chỉ nắm chặt ngón út của hắn, khi tỉnh táo, vội vàng kéo xa ra.
– Đa tạ vương gia đã cứu mạng!
Lan Hương thật đã từng nói với ta, nàng thích nắm ngón út của Đào Trọng Nghĩa để làm nũng.
Nhưng những ngày tháng trong lãnh cung quá khó khăn, để dành một miếng ăn cho Đào Trọng Nghĩa, nàng chọn cách nhảy vào hồ sen.
Công chúa giả khi đó chỉ nói một câu mình bị nạn nên mất trí nhớ, rồi lấp l.i.ế.m năm năm khó khăn của Lan Hương và Đào Trọng Nghĩa.
Nay cảnh cũ tái hiện, dù ta không có tín vật, nhưng với những ký ức đó, với những năm tháng cùng trải qua, ta không sợ Đào Trọng Nghĩa không sinh nghi.
Tỳ nữ quỳ ở đó, ấp úng:
– Vương gia, công chúa lệnh chúng nô tỳ đưa cô nương này đến nhà kính.
Đưa đến nhà kính, làm phân bón.
Đào Trọng Nghĩa dung túng công chúa, nhiều việc hắn mở một mắt, nhắm một mắt, không có nghĩa là hắn không hiểu.
Hắn cởi áo khoác ngoài phủ lên người ta, hạ giọng:
– Việc này không được nhắc lại.
Kế hoạch của ta và cô gia là, thay thế công chúa giả, tiếp cận Đào Trọng Nghĩa.
Mang theo món nợ m.á.u và và mối hận thù tiến vào phủ Trọng vương, ta không bao giờ tỏ ra sợ hãi, còn tựa lên gối Đào Trọng Nghĩa, nghe hắn kể chuyện.
Những chi tiết này, đều do Lan Hương năm đó kể lại cho ta.
Mỗi lần nhắc đến Đào Trọng Nghĩa, mắt nàng đều ánh lên niềm vui.
– Hoàng huynh thương ta nhất, sau khi mẫu phi qua đời, chỉ có hoàng huynh luôn bảo vệ ta. Chúng ta cùng nhau lớn lên trong hậu cung, huynh còn kể chuyện cho ta nghe, dù là sao trên trời cũng sẽ hái xuống cho ta. Thật ra ta là Thất công chúa của hoàng cung. Năm đó hoàng huynh thấy Tam công chúa bị gả đi hòa thân, quyết định dứt khoát cầm thương bạc, theo lão tướng quân ra trận. Huynh nói, huynh sẽ giành công lao, tạo sự nghiệp, tuyệt đối không để ta đi trên con đường hòa thân. Huynh còn nói, sẽ để ta trở thành tiểu công chúa tự do nhất kinh thành, từ đó muốn làm gì thì làm! A Lan, hoàng huynh thật sự rất lợi hại, huynh nhất định sẽ đến đón ta. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn ngươi vào cung, dẫn ngươi cùng hưởng phúc!
Sau đó, Đào Trọng Nghĩa thật sự đã đến.
Lan Hương nằm đó, nhìn Đào Trọng Nghĩa cưng chiều giữ một cô nương khác, gọi cô ta là muội muội, gọi cô ta là Lan Hương.