Tiếng khóc của ta vang dội khắp phòng.
Ta dựa vai vào bàn trang điểm, khóc nức nở khiến lớp trang điểm nhòe nhoẹt, biến khuôn mặt vốn chẳng có mấy phần nhan sắc thành một khuôn mặt lem luốc.
Người ngoài cửa bị ta thu hút, dừng lại nhìn.
Đào Trọng Nghĩa hai mươi tuổi, mặc y phục lụa đen, bên hông đeo kiếm, chân mày lạnh lùng dưới một nốt ruồi đỏ, giống hệt chàng thiếu tướng quân năm xưa ở làng, chỉ là khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, trưởng thành hơn.
Ta nhìn hắn, khóc càng lớn.
Lưu ma ma nghe thấy tiếng khóc của ta, chạy tới xin lỗi Đào Trọng Nghĩa, đưa tay ra giả vờ đánh ta:
– Đồ nha đầu c.h.ế.t tiệt! Khóc cái gì mà khóc? Ngươi muốn há hỏng việc làm ăn của bà đây phải không?
Ta sợ hãi, lao vào lòng Đào Trọng Nghĩa, níu lấy vạt áo hắn:
– Ca, muội sợ.
Ta làm như không quan tâm, không hề biết người trước mặt là ai, chỉ ôm lấy hắn mà khóc lóc. Trong lúc khóc, ta lén lút chùi toàn bộ nước mắt nước mũi lên người hắn. Hừ, ghê tởm ch.ết ngươi luôn.
Sau lưng Đào Trọng Nghĩa còn có mười mấy công tử nhà quan không học hành, thấy cảnh đó liền trêu đùa:
– Ta cứ tưởng Trọng vương không gần nữ sắc, hóa ra ngài đã tự mình ăn trước từ lâu rồi.
– Cho chúng ta xem nào, mỹ nhân nào có thể lọt vào mắt Vương gia?
– Lại còn gọi “ca” ngọt ngào như vậy?
Một đám người xúm lại trêu chọc.
Ta vùi đầu vào lòng Trọng vương, run rẩy sợ hãi.
Khóc một lúc dĩ nhiên là ta thấm mệt, người mềm nhũn ngất đi. Dù vậy, bàn tay của ta vẫn nắm chặt chuôi kiếm của hắn.
Đào Trọng Nghĩa thuận tay ôm lấy eo ta, ngăn ta ngã xuống, khuôn mặt lem luốc của ta lộ ra trước mắt mọi người.
Nhiều người lập tức mất hứng.
Lưu ma ma đứng một bên xin lỗi:
– Vương gia, đây là nha đầu mới đến đây, chắc là nhớ nhà, khóc lóc dữ dội, không hiểu chuyện, ngài đừng trách, ta sẽ sắp xếp Xuân Uyển cô nương đến hầu ngài nhé?
Ta lẩm bẩm như đang nói mớ trong giấc mơ, cố ý nói thành lời bên tai hắn:
– Ca, hôm nay thái giám không mang đồ ăn đến, Lan Hương đói quá, ca đưa Lan Hương về nhà được không?
Bụng ta cực kì phối hợp mà réo lên một tiếng.
Xung quanh không ai dám thở mạnh.
Đào Trọng Nghĩa bất ngờ sững lại.
Hắn đưa tay lau đi màu son không phù hợp với tuổi của ta đang nhem nhuốc bên mép. Hắn ngẩng nhìn Lưu ma ma, ghìm giọng đáp:
– Không cần.
Không cần gọi Xuân Uyển đến nữa. Cũng có nghĩa là, để ta ở lại.
Nghĩ đến việc hắn đứng sau lưng công chúa làm vô số chuyện ác, ta gắng nhịn sự ghê tởm trong lòng, lại cọ sát vào lòng hắn.
Mọi người đồng lòng lặng lẽ rút lui.
Đêm đó, ta ôm cánh tay của hắn ngủ cả đêm, khi tỉnh dậy, đã ở trong phủ của Trọng vương.
Vì cùng mẹ sinh ra, phủ Trọng vương sát ngay bên cạnh phủ công chúa.
Ngày thứ hai ta vào phủ, công chúa đã đến tìm, nàng cười tươi nắm lấy tay ta:
– Đây là cô nương nhà ai? Lại lọt vào mắt hoàng huynh của ta, thật xinh đẹp.
Ta lặng lẽ né tránh:
– Dân nữ là A Lan của Hoan Hỷ Lâu .
Công chúa cười khẩy, ngay sau đó bóp cổ ta:
-Một kỹ nữ, lại dám mơ tưởng đến chuyện leo lên giường hoàng huynh ta, không biết sống c.h.ế.t là gì!
Ngón tay nàng ta sắc nhọn, bấu chặt vào da thịt ta.
Một lát sau, như chạm vào thứ bẩn thỉu, nàng ghê tởm lấy khăn lau ngón tay:
– Chắc hoàng huynh nghĩ rằng, hoa mẫu đơn ở hậu viện của bổn cung không đẹp, nên tìm vài thứ phân bón tốt tặng bổn cung.
– Kéo đi, bảo người làm vườn giã nát, giã thành bùn, như vậy mới không phụ lòng hoàng huynh.
Đầy tớ vội vàng tuân lệnh, lôi ta ra ngoài.
Chỉ vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải một người quen.
Chính là cô gia.
Ngài ấy liếc mắt xem qua màn kịch này, nói:
– Lan Hương, đây là đang làm gì?
Sắc mặt công chúa thay đổi, thấy rõ người đến là ai liền tát một cái vào mặt cô gia:
– Ai cho phép ngươi gọi tên bổn cung? Ngươi chỉ giống hắn mà thôi, không phải là chính hắn.
– Xem ra thời gian này quá dung túng ngươi, khiến ngươi quên mất thân phận của mình, chỉ là một thương nhân hạ đẳng, cũng dám chỉ trỏ bổn cung!
Cô gia không nói gì thêm, nâng vạt áo, cùng ta quỳ xuống:
– Thảo dân vượt quá giới hạn, xin công chúa trách phạt.
Cô gia của ta đã hạ mình nhún nhường, thế nhưng công chúa lại không vui:
– Hắn sẽ không giống ngươi, hắn là người nam nhân bất khuất kiên cường, chưa từng quỳ trước ai ngoài phụ hoàng, ngươi thậm chí làm thế thân cũng không làm nổi, đồ vô dụng, đều là đồ vô dụng!
Nàng ta trút giận, rút roi da ra, quất từng nhát lên người cô gia, trên người cô gia nhanh chóng đầy vết máu.