Vài ngày sau, Đào Trọng Nghĩa còn sợ “Lan Hương” trong lúc cấm túc sẽ buồn chán nên sai người mang tặng một đôi thỏ để nàng giải khuây.
Thân phận của ta không khó tra, biết ta đã từng làm việc ở Trương phủ, lại biết tiểu thư đối đãi với ta không tệ, Đào Trọng Nghĩa hiểu rõ tầm quan trọng của hai người đó trong lòng ta.
Hắn gọi cả ta và cô gia đến, còn tự tay rót trà cho cô gia:
– Lan Hương được bản vương cưng chiều quá mức, chuyện hôm đó, nàng không có ác ý. Trương cô gia, ngươi có yêu cầu gì cứ nói, bản vương sẽ cố gắng bù đắp.
Cô gia tên chữ là Trương Tử Uyên.
Chỉ là lúc gặp lại này đây chỉ thấy ngài ấy lại gầy hơn, gò má nổi rõ, ngũ quan trở nên sắc bén, thêm ba phần lạnh lùng, hắn nhận trà, giãn mày:
– Vương gia nói đùa, trong lòng thảo dân đã không còn vướng bận, nếu nói còn nguyện vọng gì, đa số nam nhân trên đời đều muốn làm quan, Tử Uyên cũng không ngoại lệ.
Đào Trọng Nghĩa nhíu mày.
Công chúa đã hại cả nhà Trương phủ, hắn sẽ không dễ dàng cho cô gia cơ hội xuất chính nhập tướng. Hắn là võ tướng chinh chiến sa trường nên phải biết khéo léo dùng dùng, thấu hiểu lòng người, cũng hiểu sự đáng sợ của thù hận.
Nếu hôm nay cho cô gia một cơ hội, ngày sau khó đảm bảo không bị phản bội, đến xác cũng không còn.
Hắn đến giờ vẫn lo cho tương lai của công chúa.
Nên càng sợ cô gia sẽ tìm cách trả thù.
Cô gia thấy kế này không thành, lại quỳ xuống:
– Thảo dân và A Lan tình nghĩa sâu nặng, muốn xin vương gia nương tay.
Trong mắt ngài ấy tràn đầy ý cười nhưng đều không chạm đến đáy mắt.
Từ khi ta ở vương phủ và kết nối với ngài ấy, từ khi ta và cô gia cùng nhau mưu kế trả thù thì chúng ta đã quyết định sẽ lợi dụng thân phận của Lan Hương, lật lại thế cờ.
Đào Trọng Nghĩa nghe vậy nhìn ta một cái, thấy tai ta đỏ lên.
Hắn cảm thấy có lỗi với ta, có lỗi với Lan Hương thật sự.
Thấy ta có tình cảm với cô gia, cuối cùng hắn cũng gật đầu.
Còn vì ta và cô gia mà sắm một căn nhà mới, ruộng đất mới.
Cô gia học thức không kém nhưng tiểu thư không thích những việc tranh đấu chốn quan trường nên ngài ấy cũng không tham gia khoa cử, nghĩ sẽ cùng tiểu thư sống trọn đời, làm một ít kinh doanh nhỏ.
Những ngày này ngài ấy luôn vô tình hay cố ý bộc lộ tài học của mình.
Có lẽ có ta là “muội muội” ở đây, Đào Trọng Nghĩa cũng nhìn cô gia bằng con mắt khác.
Lan Hương vào lúc năm tuổi vì để lại cơ hội sống cho Đào Trọng Nghĩa, không tiếc nhảy sông tự vẫn.
Bây giờ ta càng làm hơn thế.
Tình cảm thời thơ ấu không thể giả, tình thân “huyết mạch” càng không thể giả.
Đào Trọng Nghĩa vì bù đắp cho ta nên vẫn sắp xếp một chức vụ trong triều cho cô gia.
Cách một ngày trước khi nhậm chức, chính là ngày đại hôn.
Chỉ là ngày đại hôn, công chúa lại náo loạn, đập phá tất cả đồ đạc.
Nàng chửi mắng:
– Hoàng huynh đâu? Gọi hoàng huynh đến gặp ta! Trương Tử Uyên là của ta, sao có thể cưới cái thứ tiện nhân đó?! Sao có thể?! Hoàng huynh luôn cưng chiều ta nhất, sao có thể đưa Tử Uyên cho người khác, lại còn là cái thứ tiện nhân ta ghét nhất, hu hu hu. Ta không có được người mình yêu, ngay cả người giống hắn cũng không giữ được… Triệu A Lan, ngươi là đồ tiện nhân, tại sao chuyện gì cũng phải cướp của ta! Hoàng huynh đối đãi tốt với ngươi, bây giờ ngay cả Trương Tử Uyên cũng bị ngươi cướp mất, dựa vào cái gì?!
Những lời này truyền nguyên vẹn vào tai Đào Trọng Nghĩa, mặt hắn tối sầm lại.
Hắn ngày đó đã gặp qua cô gia, hai người khí chất và hình dáng đều khác nhau, chỉ là nét mày có ba phần tương tự, cô gia sau trận đại hỏa, nơi khóe mắt để lại vết sẹo, một chút vết thẹo giống hệt nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt Đào Trọng Nghĩa, một lúc thật dễ làm người ta mơ hồ.
Sau lễ bái đường, ta và cô gia đứng cùng nhau, không nói gì.
Mở ngăn bí mật ra, giữa chính điện là bài vị của tiểu thư, còn có bài vị của lão gia và phu nhân.
Cô gia quỳ ở phía trước, ta quỳ sau, cùng ngài ấy cúi lạy.
Lâu sau nghe thấy cô gia thở dài:
– A Lan, xin lỗi.
Ta nói:
– Không cần xin lỗi, cô gia!
Vở kịch công chúa thật giả này, công chúa giả đã lộ mặt, còn ta là công chúa thật trong lòng Đào Trọng Nghĩa. Ta và hắn, có tình cảm từ thuở ấu thơ cùng nhau vượt qua gian khó, có sự lưu luyến của muội muội đối với huynh trưởng.
Còn hắn đối với ta, là sự xa cách mười mấy năm sai lầm và cảm giác tội lỗi.
Ta cũng biết cô gia cầu hôn ta, chẳng qua là lợi dụng.