Mặt nàng ửng đỏ, mũi d.a.o chạm vào mặt ta di chuyển:
– Nhiều năm qua hoàng huynh chưa từng cùng bổn cung đón sinh nhật, năm nay là định cho bổn cung một bất ngờ? Ngươi cứ nói xem, hoàng huynh chuẩn bị quà gì cho bổn cung?
Ngay sau đó nàng cau mày:
– Chỉ là một kỹ nữ, hoàng huynh cớ gì lại hỏi ngươi sở thích của bổn cung? Ngươi thích chẳng qua chỉ là những thứ hèn mọn, làm sao so được với bổn cung Ngươi dám lừa bổn cung?
Ta vội nói:
– Nô tỳ không dám lừa gạt công chúa, hơn nữa, nếu không có sự chỉ đạo của vương gia, nô tỳ làm sao biết được sinh nhật của công chúa?
Công chúa bị ta làm cho xoay mòng, bắt đầu tin tưởng vào những điều ta nói. Nàng ta đứng ngồi không yên, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, cười tươi hơn hoa:
– Hoàng huynh chưa từng tổ chức sinh nhật cho ta vào ngày đó, lần này là muốn thay đổi nguyên tắc vì ta sao? Ta biết mà, trong mắt hoàng huynh chỉ có mình ta. Tốt, thật tốt.
Còn ta nhìn bóng người ngoài cửa sổ ngày càng gần, chậm rãi mỉm cười.
Ngay sau đó, Đào Trọng Nghĩa đá cửa phòng, tát mạnh vào mặt công chúa, mặc kệ nàng la hét, bế ta bị thương nặng ra khỏi phòng. Trong tay ta vẫn nắm chặt một xấp tiền giấy.
Không ai biết, ngày rằm tháng bảy là ngày giỗ của Uyển Phi.
Cũng là sinh nhật của Lan Hương.
Năm đó, Uyển Phi mắc bệnh trong lãnh cung, giao khẩu phần ăn cuối cùng cho Lan Hương và Đào Trọng Nghĩa, sau khi chúc phúc xong, liền trút hơi thở cuối cùng.
Thi thể bảy ngày sau mới được phát hiện, đã thối rữa.
Hoàng hậu sợ bị truy cứu trách nhiệm, ghi chép của phủ Nội Vụ bị sửa thành ngày mười bảy tháng bảy.
Mọi người đều tưởng rằng, Uyển Phi c.h.ế.t vào ngày mười bảy tháng bảy.
Thực ra bà ấy c.h.ế.t vào ngày rằm tháng bảy.
Từ đó trở đi, Lan Hương không còn mừng sinh nhật nữa.
Cho dù có mừng, cũng phải lùi lại một tháng.
Nên mọi người đều nghĩ rằng, sinh nhật của Lan Hương là tháng tám.
Chuyện này rất bí mật, chỉ có Lan Hương và Đào Trọng Nghĩa biết, sau đó công chúa giả chỉ biết sinh nhật của Lan Hương là vào tháng tám.
Nhưng công chúa giả kia không biết lý do thật sự Đào Trọng Nghĩa không tổ chức sinh nhật đúng ngày cho nàng.
Bây giờ, trong tay ta vẫn nắm chặt tiền giấy, ta còn biết, ngày rằm tháng bảy là sinh nhật thật sự của Lan Hương.
Từ một tiếng ca ca thốt lên trong lúc vô ý, đến bánh táo đỏ, rồi đến lúc rơi xuống ao sen, từng bước từng bước, tiếp theo đối diện với ta, sẽ là một cuộc tra hỏi lớn.
Nhưng bây giờ, trước mặt ta là Đào Trọng Nghĩa với đôi mắt đang tối sầm lại.
Ta nằm trên giường, vết thương chảy m.á.u nhuộm đỏ nệm. Máu đặc sệt chảy từ giường, từng chút một lan đến chân hắn.
Hắn chậm rãi nói:
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Ta khẽ nói:
– Trong lòng Vương gia chắc đã có câu trả lời.
Hơi thở hắn rõ ràng nặng nề hơn:
– Người mà Bản vương mười năm trước đưa về, chỉ có thể là Lan Hương. Còn ngươi, cho dù là thật đi chăng nữa cũng không thể.
Nếu không thì thứ mà hắn phải đối diện chính là tội khi quân.
Năm đó đưa cô nương kia về phủ hắn còn đặc biệt xin ân sủng của bệ hạ, dù cho đáp án không chính xác, nhưng đã ghi vào tông phả, không thể thay đổi được.
Ta nghẹn ngào:
– Hiểu rồi.
Đào Trọng Nghĩa lại nói:
– Những ủy khuất ngươi phải chịu trong những năm qua, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích.
Hắn giọng điệu lạnh nhạt xa cách:
– Ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa muội, từ nay sẽ không có ai có thể bắt nạt ngươi nữa. Về phần Lan Hương, ngươi đừng chấp nàng, nàng chỉ là được ta cưng chiều quá mức. Năm đó là do huynh tìm nhầm người, không liên quan đến Lan Hương. Sau này, huynh sẽ bù đắp gấp đôi cho ngươi. Lan Hương… Không, cái tên Lan Hương không tốt. Ngày đó chủ Hoan Hỷ Lâu gọi ngươi là gì…
Ta nghẹn ngào nói:
– A Lan.
Hắn đáp:
– A Lan, sau này muội và Lan Hương phải sống hòa thuận, nàng không hiểu chuyện, nhưng dù sao đi nữa nàng cũng là tỷ tỷ của muội, nên muội phải nhường nhịn nàng nhiều hơn.
Nói xong, hắn liền rời đi.
Ta gọi hắn lại:
– Ta muốn…
Tờ giấy vàng trong tay bị m.á.u thấm ướt, Đào Trọng Nghĩa dừng bước:
– Đã cúng rồi.
Đã cúng cho Uyển Phi rồi.
Đêm đó, vương phủ đèn đuốc sáng trưng.
Đào Trọng Nghĩa đêm khuya xin chỉ dụ vào cung, mời hai vị thái y vào phủ.
Thái y châm cứu cầm m.á.u cho ta, nữ y băng bó vết thương cho ta, ta nhìn lên màn che trên giường, chỉ cảm thấy không đáng.
Thay cho Lan Hương thật sự mà cảm thấy không đáng.
Sau đó để cho ta một lời giải thích cho vết thương này, Đào Trọng Nghĩa đặc biệt đến tìm ta.
Nói rằng công chúa bị cấm túc để làm gương.
Ta cười mà không nói gì.