Nha Hoàn Báo Thù

Chương 18.


Giọng nói của hắn ngập tràn sự yêu thương, như thể ta thật sự là người quan trọng nhất trong lòng hắn vậy. Ta rút tay lại:

 

– Điện hạ, dân nữ tên là Xuân Lan.

 

Đào Trọng Nghĩa tay dừng giữa không trung:

 

– A Lan, muội nói gì vậy?

 

Ta lại nói:

 

– Điện hạ, thực ra ngài luôn biết, luôn biết ta tên Xuân Lan. Ngài tay mắt thông thiên, làm sao có thể không tra ra được sự thật năm đó? Chỉ là ngài không chấp nhận, càng không chấp nhận rằng Lan Hương thật sự đã c.h.ế.t dưới tay mình. Vì vậy ngài đã đặt nỗi ân hận đối với Lan Hương lên người ta, luôn tự lừa mình rằng ta chính là Lan Hương… nhưng nghĩ lại thật là nực cười.

 

Ta thực sự cười ra thành tiếng rồi tiếp tục nói:

 

– Ngài có biết, ngày trước khi ngài tìm đến, Lan Hương đã nói gì với ta không?

 

Đào Trọng Nghĩa vẫn tự lừa mình:

 

– Sao có thể? Bản vương làm sao có thể nhận nhầm muội muội mình? Lan Hương, muội vẫn còn trách ta, trách ta năm đó nhận nhầm muội? Ta sẽ bù đắp cho muội, để muội trở thành cô nương hạnh phúc nhất kinh thành, muội tha thứ cho hoàng huynh được không?

 

Ta vội vàng lùi lại, bắt chước giọng Lan Hương nói:

 

– Hoàng huynh, tại sao huynh không nhận ra muội? Tại sao lại đón người khác? Muội không phải con gái nông dân, muội là Lan Hương! Muội đợi huynh ba năm, huynh nói sẽ giành công danh, lập sự nghiệp, không để muội phải giống như tam công chúa đi hòa thân, hoàng huynh, huynh đã quên rồi sao…

 

– Hoàng huynh, muội sống sờ sờ đứng trước mặt huynh, tại sao huynh chỉ nhận tín vật mà không nhận muội? Tại sao huynh lại g.i.ế.c muội…

 

– Hoàng huynh, cổ của muội bị gãy rồi. Đau lắm. Muội không thể ăn bánh táo nữa rồi. Cổ của muội là do huynh chính tay bẻ gãy đấy, hoàng huynh.

 

Đào Trọng Nghĩa nắm chặt song sắt nhà lao, một tay ôm đầu, như bị ám ảnh, ngũ quan vặn vẹo, cuối cùng đau khổ co rúm trên đất,  hai mắt chảy ra hai hàng lệ đục ngầu, miệng không ngừng lẩm bẩm:

 

– Lan Hương… Lan Hương…

 

Ta hỏi cai ngục, “hoàng huynh” của ta sẽ chịu hình phạt gì.

 

Cai ngục kính cẩn quỳ xuống trả lời:

 

– Phu nhân, Đào Trọng Nghĩa có binh quyền quá lớn, lại nhiều lần uy h.i.ế.p bệ hạ, sáng mai sẽ bị đưa ra chợ, thi hành hình phạt lột da.

 

Thực đúng là biết gán tội cho người khác mà.

 

Nhưng có ai quan tâm đến sự thật là gì đâu nhỉ?

 

Ta bình thản nói:

 

– Được.

 

Phu quân trao hổ phù cho ta.

 

Ta biết, phu quân muốn ta từ nay phải tự bảo vệ mình, phải trân trọng bản thân, đây là con bài cuối cùng huynh ấy để lại cho ta.

 

Thân hình huynh ấy ngày một gầy đi, nếu không dựa vào lòng hận thù mà sống, có lẽ huynh ấy đã không thể gắng gượng nổi.

 

Sáng sớm hôm sau, trong phủ vang lên tiếng hô hoảng loạn của gia nhân.

 

Phu quân đã ra đi.

 

Ta đứng ngoài linh đường, từ xa nhìn thấy phu quân quỳ ở đó, tay vẫn ôm bài vị của tiểu thư, huynh ấy ra đi trong yên bình, khóe miệng vẫn mỉm cười.

 

Ta cũng mỉm cười. Từ bây giờ ta lại có thể gọi ngài ấy là cô gia rồi.

 

Thật ra, cô gia đã từng tâm sự với ta, ngài ấy vẫn luôn lo sợ, lo rằng ngài ấy đến tìm tiểu thư quá trễ, tiểu thư sẽ trách ngài ấy.

 

Vai của cô gia khẽ cong xuống, vẫn là tư thế xin lỗi, có lẽ ngài ấy đã đi gặp tiểu thư nhận lỗi.

 

Ta chỉ cảm thấy mắt mình nóng lên.

 

Ta biết tiểu thư sẽ không trách phu quân của nàng, không trách cô gia của ta.

 

Rõ ràng khi tiểu thư còn sống, cô gia khôi ngô tuấn tú, mặt mày hồng hào, thân hình cao lớn.

 

Nay, cô gia chỉ còn lại một bộ xương khô, không còn linh hồn nữa. Linh hồn của cô gia đã đi theo tiểu thư từ cái ngày xảy ra hỏa họa năm đó rồi.

 

Ta chôn cô gia và tiểu thư cùng một chỗ.

 

Bao nhiêu năm qua, ta chưa từng mơ thấy tiểu thư.

 

Ta nghĩ, tiểu thư nhất định vẫn đang chờ trên cầu, chờ cô gia đến.

 

Trước ngày Đào Trọng Nghĩa chịu hình phạt lột da, ta đến thăm Hoan Hỷ Lâu một chuyến. Bên dưới tầng hầm bí mật của Hoan Hỷ Lâu có một nữ tử bị hủy dung bởi những vết bỏng khủng khiếp. Trong suốt thời gian Đào Trọng Nghĩa cưng chìu bù đắp cho ta, ả nữ nhân kia vẫn luôn bị xích ở nơi này. Mỗi ngày, Lưu ma ma sẽ có thêm một nguồn thu nhập khá lớn từ những kẻ có sở thích bạo ngược mà không dám biểu hiện ra bên ngoài.

 

Ả nữ nhân kia mặc dù gương mặt bị bỏng, nhưng làn da trên thân hình vẫn rất mịn màng, thân thể cũng được bảo dưỡng rất tốt. Trong mỗi lần bị hành hạ, ả ta lại còn luôn miệng tự xưng bản thân là công chúa. Việc có thể triệt để thỏa mãn những thú vui bệnh hoạn mà không sợ hậu họa vốn là có một sức quyến rũ rất lớn. Hơn nữa, việc tưởng tượng có thể tùy ý chà đạp một “công chúa” cao cao tại thượng, xem ả chẳng khác gì một con chó, lại càng kích thích lũ người bệnh hoạn kia nhiều hơn.

 

Ả nữ nhân kia dù vẫn luôn miệng gào thét và không ngừng vùng vẫy, nhưng rồi cuối cùng cũng phải chịu khuất phục. Dù sao thì, thuốc của Hoan Hỷ Lâu cũng luôn có tác dụng. Và trong Hoan Hỷ Lâu còn có một Lưu ma ma cùng một Xuân Uyển đệ nhất đầu bài vẫn luôn căm hận ả chưa bao giờ nguôi.

 

Khi ta đến tìm ả ta, Lưu ma ma còn có chút tiếc nuối không muốn thả người. Nhưng ta nói với bà ấy, oán thù này cũng nên đến lúc kết thúc rồi. Mối thù bị diệt tộc của Lưu ma ma và Xuân Uyển, có lẽ cũng đã xem như trả xong, khi lớp da đầu tiên của Đào Trọng Nghĩa bị lột xuống.

 

Ta đưa Lan Hương, à không, công chúa, à cũng không đúng, ta đưa ả nữ nhân tàn tạ kia, cùng với Lưu ma ma và Xuân Uyển đi đến pháp trường. Chúng ta tận mắt chứng kiến từng lớp, từng lớp da của Đào Trọng Nghĩa bị róc xuống mà chỉ cảm thấy vô cùng hả dạ. Còn ả nữ nhân kia vác cái bụng to vượt mặt, nhìn thấy cảnh tượng lột da róc thịt như thế thì gào rú lên điên cuồng rồi bỏ chạy.

 

Lưu ma ma vốn định đuổi theo, nhưng ta ngăn lại. Nếu ả ta có thể chạy thoát được thì xem như ta thả cho ả một đường phóng sinh. Thế nhưng, khi chạy ngang qua thân thể đang run rẩy trong cơn hấp hối của Đào Trọng Nghĩa, chân của ả ta đạp vào vũng m.á.u chảy loang trên đất mà ngã xuống. Cái bụng to tướng của ả ta đập mạnh xuống nền đất cứng. Màu lại tiếp tục chảy loang ra

 

Ta đứng nhìn từ xa, giấu mình trong đám đông.

 

Trong bọc hành lý của ta vẫn mang theo bài vị của tiểu thư và cô gia.

 

Xem ra, ta vẫn còn tính sót một món nợ của tiểu thiếu gia. May mà ông trời có mắt. Cuối cùng thì tất cả nợ m.á.u đều phải trả lại bằng máu.

 

Còn ta? Ta trao hổ phù lại cho hoàng thượng, đổi lấy ba tấm kim bài miễn tử.

 

Sau đó, ta cùng Lưu ma ma và Xuân Uyển giải tán Hoan Hỷ Lâu. Chúng ta cùng quay về quê cũ của tiểu thư và cô gia, mở một phường thêu và sống an ổn đến suốt đời.

 

Ta muốn tập thêu cho tốt, để khi ta đến gặp tiểu thư và cô gia sẽ tặng cho họ bộ hỷ phục đẹp nhất. À, còn có rất nhiều bộ y phục đẹp cho tiểu thiếu gia nữa.

 

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.