Lúc ta hai mươi tuổi, đột nhiên bị trúng độc nặng.
Khi đó, phu quân đã làm tới chức tể tướng, Đào Trọng Nghĩa nắm đại quyền, mọi người đều nói, ta là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, lời nói dối đẹp đẽ như vậy, nếu không phải nhìn thấy bài vị của tiểu thư, ta gần như đã chìm đắm trong sự ấm áp.
Đào Trọng Nghĩa lo lắng, nghe nói có một loại dược dẫn sẽ cứu được mạng của ta mọc ở vùng đất cực lạnh, “hoàng huynh” của ta bèn cưỡi ngựa đi xa ngàn dặm để tìm về cho bằng được.
Có lẽ hắn thực sự không muốn mất Lan Hương.
Chỉ tiếc…
Ta không phải Lan Hương.
Ta là một con rắn độc luôn chờ đợi thời cơ, muốn lấy mạng “hoàng huynh”.
Một bát giải dược xuống bụng, mặt ta vẫn tái nhợt.
Đào Trọng Nghĩa nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lần đầu tiên xuất hiện vẻ hoảng loạn, có lẽ vì ta diễn quá giống Lan Hương, cũng quá giống muội muội của hắn.
Hắn nghẹn ngào nói:
– A Lan, muội không được chết! Vi huynh chỉ có muội là thân muội, muội không được chết, nếu không ta sẽ g.i.ế.c Trương Tử Uyên! Muội thích hắn như vậy, chắc chắn không nỡ để hắn chết, muội không được chết!
Ta mím môi cười:
– Hoàng huynh, thực ra là hoàng đế hạ độc ta. Giải dược không có tác dụng, dược dẫn cũng không có tác dụng. Thứ mà hoàng đế muốn, từ trước đến nay, chỉ là binh quyền của huynh.
Công cao chấn chủ, từ xưa đến nay đều khiến quân vương kiêng dè.
Đào Trọng Nghĩa im lặng hồi lâu, rồi cười lạnh một tiếng:
– Đê tiện, chỉ tiếc rằng…
Kế hoạch của hoàng đế chắc chắn sẽ thất bại.
Đào Trọng Nghĩa cũng không dễ mắc lừa.
Nhưng ta không cam tâm, ta như thường lệ móc lấy ngón út của huynh:
– Hoàng huynh, huynh có thể tự tay làm cho muội một đĩa bánh táo không? Muội sợ khi xuống dưới, sẽ không được ăn nữa.
Ta thấy khóe môi Đào Trọng Nghĩa hơi nhếch:
– Được.
Sau khi hoàng huynh rời đi, phu quân dùng khăn lau mồ hôi cho ta, nói:
– Kế này không thông, Đào Trọng Nghĩa đa nghi, những năm qua bao nhiêu mũi tên ám sát của hoàng đế đều bị hắn tránh được, hắn sẽ không dễ dàng mắc bẫy. Càng không giao quyền.
Ta gật đầu, dùng ngón tay cái vẽ một dấu hiệu trong lòng bàn tay của phu quân.
Đào Trọng Nghĩa không tin hoàng đế, cũng không tin ta, nhưng ta biết, phu quân có cách, để Đào Trọng Nghĩa tin tưởng ngài ấy.
Như vậy là đủ.
Phu quân là người của hoàng đế, nhưng không hoàn toàn.
Ngài ấy sẽ cãi nhau với hoàng đế làm trò, phản bội hoàng đế, kết giao với Đào Trọng Nghĩa.
Phu quân cũng không phải người của Đào Trọng Nghĩa, cũng sẽ bán đứng Đào Trọng Nghĩa mà làm việc cho hoàng đế.
Phu quân khéo léo, xoay sở giữa hai thế lực này, lâu dần, trở thành một phe trung lập không thiên vị ai. Thực ra, phu quân giống như một gián điệp, trong gián điệp có gián điệp.
Thật thật giả giả gây rối mắt, đôi khi ta cũng không nhìn rõ.
Nhưng ta có thể chắc chắn một điều, ta và phu quân, chúng ta đều là người của tiểu thư.
Sắc mặt ta ngày càng tệ, dường như đã sắp chết.
Ta kéo Đào Trọng Nghĩa, nài nỉ hắn kể chuyện hồi nhỏ cho ta nghe.
Cuối cùng ta thổ ra một ngụm m.á.u tươi rồi ngất đi.
Đào Trọng Nghĩa nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không biết có phải nghĩ đến Lan Hương hay là quá muốn bù đắp lại mười mấy năm đã mất, nên đã bị d.a.o động.
Chỉ là hoàng huynh đưa ra một điều kiện, binh quyền có thể giao nhưng người tiếp nhận phải là Trương Tử Uyên.
Hoàng đế nghe xong lập tức không đồng ý:
– Đó là biểu muội phu của ngươi, ngươi vẫn giao cho người nhà của mình, chuyện này không có lợi cho Trẫm, Trẫm không đồng ý!
Đào Trọng Nghĩa thản nhiên đáp:
– Biểu muội phu cũng không tính là người nhà. Bệ hạ thật là đa nghi. Nếu đã vậy, sau khi A Lan chết, thần đệ không thể đảm bảo mình sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc khi quân phạm thượng đâu.
Hoàng đế lạnh toát mồ hôi, vội nói:
– Được.
Dù sao Trương Tử Uyên cũng là văn quan, hổ phù trong tay hắn sẽ không gây nguy hiểm.
Hai người tính toán kỹ lưỡng, nhưng không biết rằng, Trương Tử Uyên đã hoàn toàn phát điên, bắt đầu ra tay.
Sau khi ta giải được độc, ba người lại một lần nữa đối đầu gay gắt.
Trương Tử Uyên từ chối giao quyền.
Vì Trương Tử Uyên một tay nắm giữ hổ phù, một tay nắm giữ triều chính, hoàng đế lại bắt đầu lo sợ ngài ấy.
Cuối cùng hai người họ âm mưu hợp sức, đồng lòng chống lại Đào Trọng Nghĩa.
Đào Trọng Nghĩa bị giam vào ngục.
Ta đi gặp Đào Trọng Nghĩa.
Thấy ta mặt không đổi sắc đứng trước mặt, hắn lộ vẻ mừng rỡ vì ta đã thoát chết:
– A Lan, muội còn sống! Hai tên khốn đó không lừa ta, không lừa ta.