Đã xuyên nhầm sách thì thôi đi, đằng này còn xuyên sai luôn cả giới tính. Hiện tại, nhìn bản thân đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, cô khóc không ra nước mắt.
Có thể đổi cảnh được không, tại sao lại xuyên ngay vào lúc đi vệ sinh thế này, không cho người ta thời gian thích ứng gì cả.
Nhìn bảng chỉ dẫn của phòng vệ sinh, lý trí bảo cô nên chọn phòng vệ sinh nam, nhưng trong lòng lại rất phản kháng.
Dù gì cũng là con gái suốt hai mươi năm, không ngờ lại có ngày mình có thể thay đổi giới tính.
Người ta thường nói “con người có ba việc cấp bách”, cô cũng không thể nhịn tiểu đến sỏi thận được. Nếu không mau giải quyết, nó phụt ra đây còn ối giồi ôi hơn.
Hết cách, cô chỉ có thể không ngừng tự trấn an bản thân, cắn răng, dậm chân, nhắm mắt quyết tâm đi vào.
Với tinh thần không sợ chết, cô một đường đi thẳng. Hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh, nhìn thấy gì cũng phải bình tĩnh. Tự thôi miên bản thân, giờ mình là con trai, hu hu, cô bây giờ là con trai thật rồi.
Trong lòng thầm cắn khăn tay, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc như đang làm việc quan trọng gì đó.
Một lần phấn chấn, hai lần suy yếu, ba lần cạn kiệt, nhân lúc đang còn hăng hái thì làm một mạch cho xong, để lâu nhuệ khí càng giảm. Cô quyết định tốc chiến tốc thắng.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng hiện thực vẫn là không dám nhìn thẳng, đành nhắm mắt chờ mọi chuyện kết thúc.
Phù~ cuối cùng cũng xong, cô kéo khóa quần lên, định đi rửa tay rồi rời đi.
Đột nhiên, một giọng nói đầy trêu chọc vang lên sau lưng cô.
“Nhìn chỗ nào đấy, người anh em!”
Cô ngẩn người, chắc không phải gọi mình đâu nhỉ. Cô mục tiêu rõ ràng, đích đến là chỗ rửa tay, đi thẳng.
Đột nhiên, một bàn tay vỗ vào vai cô, theo quán tính cô giật mình quay lại. Đập vào mắt là một khuôn mặt phi giới tính, không nhìn ra nam hay nữ, chỉ thấy rất đẹp mắt.
Người đó nhướng mày, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, anh ta chợt lên tiếng:
“Anh bạn vừa tiểu vào chân tôi đó!”
Tiểu… vào chân…? Có phải là ý giống như cái cô đang nghĩ đó không? Toàn thân cô cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống chân anh ta. Hmmm, không có gì mà, là cô nghĩ nhiều ư?
“Đậu xanh! Anh nhìn đi đâu đó, người anh làm bẩn là chân tôi!” Một giọng nói tức giận chen vào.
Cô ngẩng đầu nhìn về hướng giọng nói, là một anh chàng rất đẹp trai nhưng sắc mặt âm trầm, biểu cảm đầy sự nóng nảy. Anh ta đang tức giận nhìn cô, rõ ràng là đang kiềm chế cơn giận.
“Thật xin lỗi.” Cô cảm giác cả người đỏ bừng cả lên, ngập ngừng một lúc lâu mới mở miệng nói lời xin lỗi.
Lần đầu làm con trai còn hơi bỡ ngỡ, cô vẫn còn chưa chấp nhận được vật thể lạ ở dưới thân mình. Lúc đi vệ sinh cô cũng không dám nhìn thẳng. Không ngờ nó lại văng trúng chân bạn học khác, thật tội lỗi.
“Mẹ nó, anh là cố ý đúng không? Còn không vui đúng không?” Bạn học đẹp trai đó siết chặt nắm đấm, định xông lên đánh cô, hiển nhiên là bị cô làm cho tức không nhẹ.
Trong lòng cô đầy hoảng loạn, nội tâm khóc lớn, nhưng biểu cảm trên mặt càng thêm lạnh lùng.
Hu hu hu, cô không muốn vừa mới xuyên qua đã bị đánh đâu, ở đây thật đáng sợ, cô muốn về nhà.
May mà người lúc nãy gọi cô lại đã lên tiếng ngăn cản: “Bỏ đi, A Trí, anh ta cũng không cố ý.”
Nhìn cách anh ấy an ủi bạn học bạo lực kia, lòng cô tràn đầy cảm kích, người tốt, thật là người tốt.
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.” Dù gì cũng là lỗi của mình, cô suy nghĩ một chút rồi lại mở miệng xin lỗi lần nữa. Vẻ mặt chàng trai tên A Trí có vẻ không tin, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
Nhưng cô thật sự không cố ý, làm sao cô biết… sẽ ra như thế này chứ.
“Đi vệ sinh mà còn nhắm mắt! Gặp phải thần kinh rồi! Thật xui xẻo!” Chàng trai kia cười lạnh, giọng đầy giễu cợt chế giễu cô.
Cô nghẹn lời, không biết nói gì. Ừ thì nếu sinh ra đã là con trai thì tất nhiên không sao, nhưng cô thật sự là linh hồn của một cô gái, bản thân vẫn không vượt qua được tâm lý này.
“Được rồi, bỏ đi. Hôm nay không phải còn một buổi tập luyện nữa sao? Đi thôi!” Anh ấy lại đến giải vây, chàng trai nóng nảy kia cũng dịu lại. Vì còn việc quan trọng hơn phải làm, nên cũng không tranh cãi thêm, rời khỏi nhà vệ sinh trước.
“Cảm ơn.” Cô mở miệng cảm ơn. Nếu không có anh ta, nhìn tình hình lúc nãy, cô chắc chắn đã bị đối phương đánh rồi.
Anh ta mỉm cười: “Sở thích của anh thật đặc biệt!”
Nói rồi cũng rời khỏi nhà vệ sinh.
Biểu cảm của cô có chút không khống chế được, rạn nứt…
Cô gần như chạy bán sống bán c.h.ế.t ra khỏi phòng vệ sinh. Chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe điện thoại trong túi reo lên.
Cô vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vội vàng nói: “Thời ca, anh còn tiết học vào chiều nay đó. Đây là tiết của Diệt Tuyệt Sư Thái, nếu mà trốn nữa là bị đánh rớt môn đấy.”
Ồ, hình như cô là sinh viên của Đại học Kinh Tế.
“Tôi sẽ về ngay.” Cô cũng nhất thời xuyên đến, cũng chưa tìm được cách quay trở về. Đã đến đây rồi thì đành chịu thôi, trước đi học rồi tính sau.
“Thời ca, ở đây.” Khi cô theo trí nhớ đến lớp học, thấy một bạn học đeo kính đang nhiệt tình vẫy tay với mình.
Có vẻ như đây là bạn của nam chính, Hạ Vân Khởi. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh ta.
Vừa ngồi vào bàn, cô chợt cảm thấy người trước mặt rất quen, nhưng không tài nào nhớ nổi là ai.
“Thời ca, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào gáy của Bùi Hạc Xuyên thế, anh định ám sát anh ấy sao?” Hạ Vân Khởi cười gian nói.
Người phía trước như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, anh ta đột ngột quay đầu lại. Khuôn mặt quen thuộc ấy, chẳng phải là người cô vừa gặp trong nhà vệ sinh đó ư, cô nhịn không được, mắt trợn tròn, con ngươi đầy vẻ chấn động.
Anh ta tên gì nhỉ? Bùi Hạc Xuyên? Là Bùi Hạc Xuyên mà cô nghĩ sao? Một trong những nam chính của truyện nhiều nam chính này?!!
“Anh nói anh ta là Bùi Hạc Xuyên?” Tim cô đập thình thịch với ba chữ này.
“Đúng vậy! Thời ca, anh vẫn còn mớ ngủ à?” Hạ Vân Khởi vẻ mặt hoang mang hỏi.
Nếu anh ấy là Bùi Hạc Xuyên, vậy chàng trai bạo lực tên A Trí lúc nãy mà cô gặp chính là Tạ Giang Trí rồi. Nghĩ thôi đã thấy lạnh hết cả sống lưng, người này là một tiểu bá vương trong trường, nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi, chiêu trò trêu chọc người khác thì nhiều vô số kể.