Cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, không biết sau này Tạ Giang Trí có trả thù mình hay không, đột nhiên người phía trước quay đầu lại.
“Lại gặp nhau rồi, bạn học Tiêu.” Bùi Hạc Xuyên nhìn cô cười, cô cảm thấy ngại đến mức ngón chân cũng muốn đào ra một căn hộ ba phòng ngủ.
Trơ gương mặt đơ như xác c.h.ế.t của mình, cô khẽ gật đầu, xem như chào hỏi. Đối phương cũng quay đầu lên.
“Thời ca, từ khi nào mà hai người lại trở nên thân thiết như vậy.” Hạ Vân Khởi có chút khó hiểu, vì trong nguyên tác, Tiêu Lan Thời không ưa gì Bùi Hạc Xuyên.
Hai người cũng như vua không gặp vua.
“Nghe giảng đi, thầy đang nhìn cậu đấy.” Cô không muốn kể lại tình huống xấu hổ của mình, đành kiếm cớ dời đi sự chú ý của Hạ Vân Khởi.
Quả nhiên, anh ta vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt không mấy thân thiện của thầy giáo, lập tức im lặng.
“Thời ca, đi chơi bóng rổ đi.” Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Hạ Vân Khởi hứng khởi ôm một quả bóng rổ chạy tới.
Nhưng cô đã quá mệt mỏi, bây giờ, cô chỉ muốn về ký túc xá để nghỉ ngơi, lấy lại bình tĩnh, sẵn sắp xếp lại trí nhớ trong đầu.
Cô lắc đầu, từ chối Hạ Vân Khởi.
Khi cô đến ký túc xá, mở cửa ra đã thấy có người tới trước.
Người phía trong nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên, thấy là cô, lại thu hồi ánh mắt.
Cô nhìn chàng trai trước mắt, không cần đoán cũng biết, anh ta chắc chắn là nam chính cuối cùng, Lâu Nghiễn Chu. Cũng là bạn cùng phòng của Tiêu Lan Thời, phòng này chỉ có hai người ở.
Cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tắm để bình tĩnh lại.
“Đó là của tôi.” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, tay đang cầm chai nước của cô liền dừng lại, không dám động đậy.
Đồ dùng của hai người quá giống nhau, cô lấy nhầm rồi.
“Xin lỗi, tôi nhìn nhầm.” Cô theo bản năng mở miệng nói xin lỗi, quên mất Tiêu Lan Thời trong quyển sách này là người có tính cách như thế nào.
May mà Lâu Nghiễn Chu cũng không nói gì thêm.
Nước xối lên người, cô cảm thấy toàn thân thư giãn, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện chấn động.
Cô thử đưa tay lên sờ ngực.
Phẳng lì và rắn chắc.
Hoàn toàn không có sự nặng nề và mềm mại vốn có của con gái. Phía dưới còn có thêm một bộ phận khác. Tất cả đều nói với cô rằng, cô không nằm mơ. Sự thật là, cô, Tiêu Lan Thời, thực sự đã trở thành đàn ông rồi.
Có chút muốn khóc, lại có chút muốn khóc không nổi, bây giờ ngoài chấp nhận thực tế cô còn có thể làm gì được nữa.
Vừa khóc lóc, vừa tắm, hu hu hu~ trên chân có thật nhiều lông, trông thật đáng sợ, lại không có dụng cụ để wax. Nam chính này có phải là hiện tượng hồi tổ không?
【Cộc cộc cộc】
Cửa phòng tắm bị gõ.