“Ai… Ai đó?” Cô theo bản năng, cảnh giác đưa tay lên che n.g.ự.c đầu tiên. Khi chạm vào cánh tay rắn chắc, cô không thể tránh khỏi cảm giác tự ti.
“Anh khóc lớn quá.” Tiếng của Lâu Nghiễn Chu vang lên phía bên ngoài phòng tắm, chỉ một câu nói thôi đã làm cô mất hết tâm trạng bi lụy.
Gì cơ? Vừa nãy… mình thật sự khóc ra tiếng á?!!!
Nhất thời cảm thấy xấu hổ muốn chết, tại sao hôm nay mọi chuyện đều dẫn đến tình huống xấu hổ không vậy.
“Tôi… tôi bị nước nóng làm bỏng, xin lỗi.” Nội tâm thầm cắn khăn tay, lệ rơi đầy mặt, ngoài đời vẫn phải tìm lý do để che đậy.
Lâu Nghiễn Chu có lẽ bị lý do của cô làm cho không biết nói gì, anh ta cũng không nói gì thêm.
Cô nhanh chóng tắm xong, nhìn thoáng qua đôi chân đầy lông của mình, thật sự rất khó coi. Để không trở lại thời kỳ tiền sử, cô quyết định phải mua vài sản phẩm tẩy lông.
Khi cô mặc quần áo xong đi ra, Lâu Nghiễn Chu không còn đọc sách nữa. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, làm cô cảm thấy có chút căng thẳng.
“Vừa nãy nước quá nóng, không chú ý? Sao vậy, có vấn đề gì sao?” Cô thực sự bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên, cuối cùng không chịu được mà lên tiếng. Anh ta thu lại ánh mắt, không nói gì.
Ở cùng Lâu Nghiễn Chu cũng khá yên ổn. Anh ta ít nói, phần lớn thời gian là đọc sách và xử lý công việc của mình, giao tiếp với Tiêu Lan Thời cũng ít, điều này giúp cô không bị lộ tẩy.
Cô nằm trên giường trằn trọc, vì những trải nghiệm kỳ lạ và xấu hổ trong ngày mà giờ cô bị mất ngủ.
Ban đầu nghĩ sẽ thức trắng đêm, nhưng cơ thể quá mệt mỏi, cộng thêm tinh thần căng thẳng cả ngày, chỉ cần thả lỏng một chút đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, cô cảm thấy có chút nửa mê nửa tỉnh, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Đột nhiên nhìn thấy có bóng người ở đầu giường, khiến cô hoảng sợ đến giấc mình tỉnh giấc, trong nháy mắt thanh tỉnh hoàn toàn.
Cô kinh hoàng thu mình vào góc giường, cơ thể không tự chủ mà run lên lẩy bẩy, sợ đến mức không nói nên lời.
Chờ khi đầu óc tỉnh táo, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn, cô phát hiện bóng người đó là Lâu Nghiễn Chu. Anh ta đứng yên trước đầu giường cô, nhưng mắt lại nhắm chặt. Này là đang tỉnh hay ngủ?
“Lâu… Lâu Nghiễn Chu, anh đang làm gì vậy?”
Cô nuốt nước bọt, giọng run rẩy hỏi thăm dò. Im lặng, là một sự im lặng c.h.ế.t chóc, hoàn toàn không có phản ứng.
Nửa đêm còn lại cô không dám ngủ nữa. Thực sự sợ khi mở mắt lại thấy một người đứng trước giường nhìn mình. Cô ôm chăn thu mình vào một góc, sau đó nhìn Lâu Nghiễn Chu leo lên giường cô… và ngủ.
Đến gần sáng, anh ta lại đột nhiên từ giường cô bò dậy, rồi leo trở lại giường của mình.
Cô khóc không ra nước mắt, vì cô hoàn toàn không nhớ rằng trong truyện gốc có nói Lâu Nghiễn Chu bị mộng du! Nếu biết trước mình sẽ xuyên vào truyện, cô nhất định sẽ cẩn thận ghi nhớ từng tình tiết!
Tất nhiên, nếu có cơ hội lần nữa, cô sẽ không bao giờ đọc những cuốn truyện có nhân vật trùng tên với mình, đặc biệt là những cuốn truyện không lành mạnh!
Khi Lâu Nghiễn Chu thức dậy, sự oán hận của cô đã đậm đến mức có thể ăn tươi nuốt sống đối phương. Cô trừng đôi mắt gấu trúc lên nhìn anh, ánh mắt cực kỳ u oán, giống như bị hồ ly tinh hút hết tinh khí.
Lâu Nghiễn Chu ngẩn người.