XUYÊN NHẦM VÀO VAI NAM CHÍNH

CHƯƠNG 7: ĐÁNH NHAU


Hạ Vân Khởi như con cún con, tiến sát lại cạnh cô, cái mũi cứ nhíu lại, hít lấy hít để.

“Thời ca, sao anh thơm thế?”

Cô đẩy anh ta ra, bình tĩnh trả lời.

“Chẳng lẽ phải hôi giống anh mới chịu à?” 

Nói xong, cô liếc nhìn anh ta một cái, biểu cảm có chút ghét bỏ.

“Mùi nam tính sao có thể gọi là hôi chứ. “

Hạ Vân Khởi không phục phản bác, anh ta nâng cánh tay lên ngửi, còn cố tình cọ mùi hôi của mình lên người cô.

“Hứ! Đồ ẻo lả.” Một tiếng cười khẽ từ phía sau vang lên.

Cô quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Giang Tri đang khoanh tay trước n.g.ự.c ngồi đó. Anh ta liếc mắt nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới một vòng,

 “Nhìn gì nhìn, đồ biến thái.”

Rõ ràng anh ta vẫn còn ghi thù chuyện lần trước đây mà, cố ý khiêu khích cô chứ gì. Chị đây còn lâu mới mắc bẫy nhá.

Thấy cô không phản ứng như mình mong đợi, anh ta có chút bất ngờ. Cô khẽ cười nhẹ, không nói một lời, quay đầu rời đi.

“Thời ca, nhịn vậy à? Chúng ta không thể làm kẻ hèn nhát được.”

Hạ Vân Khởi nói nhỏ, giọng kích động không thôi.

“Anh giỏi thì lên đi.”

Cô nhìn Hạ Vân Khởi với vẻ mặt lạnh lùng. Hạ Vân Khởi cứng họng, anh chỉ là một cậu học sinh bình thường thôi, không dám chọc vào tiểu bá vương này.

Giờ giải lao, cô và Tạ Giang Tri lại chạm mặt nhau trong nhà vệ sinh. Cả hai nhất thời hiểu ý, cùng chọn vị trí xa nhau nhất có thể.

Từ ban đầu còn run rẩy do dự, đến giờ cô đã có thể thoải mái ra vào nhà vệ sinh nam. Không thể không nói, khả năng thích nghi của con người thật sự quá mạnh mẽ.

Khi cô rửa tay xong và bước ra ngoài, thấy Tạ Giang Tri vẫn đứng ở cửa. Để tránh xảy ra xung đột không cần thiết, cô chọn đi đường vòng.

“Chạy gì chứ.”Giọng nói lười biếng của Tạ Giang Tri vang lên. Cổ áo sau của cô bị kéo lại.

“Tôi cũng đã xin lỗi rồi, mắng thì cũng mắng rồi, anh còn muốn gì nữa?”

Cô nghĩ anh ta vẫn đang kiếm chuyện với mình vì chuyện lần trước, giọng cô cũng bắt đầu khó chịu.

Tạ Giang Tri ngạc nhiên, giận quá hoá cười.

“Đã làm ra việc như thế, anh còn cảm thấy ủy khuất à? Tôi bị chấn thương tâm lý, từ đó về sau luôn có bóng ma trong lòng không được sao?”

Tạ Giang Tri thật là một kẻ vô lại, lưu manh, tính ăn vạ cô hay gì.

“Vậy giờ anh muốn gì? Đánh nhau à?”

Cô ước lượng sức mạnh của cơ thể này, cảm thấy nếu thật sự đánh nhau chắc mình sẽ không thua đâu.

“Được thôi.”

Mục đích ban đầu của Tạ Giang Tri vốn không phải cùng cô đánh nhau, nhưng bây giờ điều đó đã không còn quan trọng. Hiện tại anh chỉ muốn cùng cô đánh một trận cho ra trò.

Ngay khi Tạ Giang Tri nói xong, cô không chần chừ đ.ấ.m thẳng vào mặt anh ta. Phản ứng của anh ta cũng rất nhanh, nghiêng người tránh né.

Đợi đến khi có người chạy tới can ngăn, cả hai đều đã bị thương trên mặt.

Cô l.i.ế.m nhẹ môi, mặt bị đánh đến đau nhức không thôi, nhưng Tạ Giang Tri cũng chẳng khá hơn.

Không sao, cô không lỗ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.