Thâm Tình Cỏ Rác Của Đế Vương

Chương 9


12

Ta cầu xin hoàng hậu, đưa ta đi hầu hạ trưởng tỷ, ta không thể để cho trưởng tỷ một mình đối mặt với mọi thứ.

Nàng thở dài, nâng cằm của ta lên, “Tiểu Lục, ngươi vẫn giống hệt A Nhiên, từ nhỏ đến lớn yêu đi theo nàng không buông. Bản cung không rõ, nàng đến cùng tốt ở chỗ nào.”

Tốt ở chỗ nào?

Trưởng tỷ đương nhiên, khắp nơi đều tốt.

Ta chỉ hận mình chưa đủ lông đủ cánh, không bảo vệ được nàng, mà ngay cả làm bạn cũng làm không được.

Ta vốn được sinh ra bởi vũ nữ, mẫu thân vì leo lên quyền quý, vụng trộm sinh hạ ta, sau khi bà ấy qua đời, ta không chỗ nương tựa, bởi vì  thân thế, lại không được phụ thân cùng tổ mẫu chào đón, không ai biết Lục tiểu thư Thẩm gia.

Mùa đông khắc nghiệt, là trưởng tỷ phát hiện ta đang trong viện lạc vắng vẻ gặp ta đang cắn màn thầu

Nàng ôn nhu cầm tay của ta, đem ta mang đến viện của chủ mẫu, cầu chủ mẫu nhận nuôi ta.

Nàng nói, ta là nữ nhi nhỏ tuổi nhất Thẩm gia, muốn nuôi ta lớn lên như mây như ngọc.

Thật mỉa mai, cái tên Thẩm Châu Vân này, là trưởng tỷ đặt cho ta.

Ta nguyện vì trưởng tỷ lên núi đao, xuống biển lửa.

Đáng tiếc, nàng chưa từng cần.

Năm đó, nàng kiên trì muốn hủy hôn cùng Hoắc gia, ta lắp bắp giơ tay lên, nói ta nguyện thay nàng gả.

Trưởng tỷ lần đầu tiên đánh ta.

Nàng mắng ta đến bây giờ còn khúm núm không dám đấu tranh.

Nàng biết, ta không thích Hoắc Nhiên.

Ta chỉ muốn giúp nàng.

Hoàng hậu lắc đầu, nàng nói, Thẩm gia đại thế đã mất, các ngươi không thay đổi được cái gì đâu. Cần phải biết, mỗi một triều đại là một đại thần, có thể vinh hưởng trăm năm phú quý, vậy là đã đủ.

Ta đi theo hoàng hậu bước vào cửa Trữ Tú cung, trưởng tỷ lại phát tác.

Ta chạy vội vào bên trong mật thất, nghe được Hoắc Nhiên tức giận hỏi, “Nàng tới làm gì?”

Mà hoàng hậu nói cười yên nhiên, “Làm sao, hoàng nhi tương lai của ta, không thể tới nhìn một chút sao? A Nhiên, đừng quên chàng đã đồng ý với ta.”

Ta không hiểu chuyện gì.

Trưởng tỷ toàn thân đổ mồ hôi, nhìn thấy ta, lắp bắp vươn tay, ta bước lên phía trước nắm chặt lấy, “Tiểu Lục…… bên dưới hộp trang điểm của ta, có quần áo ta may cho A Nguyện…… Muội nhớ kỹ, rảnh rỗi giúp ta mang đi ra ngoài.”

Ta cắn răng nhẹ gật đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt.

Ta nghĩ, vẫn là không để trưởng tỷ biết chân tướng thì tốt hơn.

Trưởng tỷ thống khổ nổi gân xanh, bờ môi khô nứt, đột nhiên, giống như là nghe được cái gì, hai tay che lỗ tai, “Đừng đến tìm ta…… Mẫu thân không phải là không muốn cứu con, con không nên tới…… con vốn cũng không nên đến a…….

Có ma ma đưa cho ta một chén canh thuốc, “Quý nhân, Hoàng Quý Phi lại gặp phải ác mộng, nhanh cho nàng uống chén thuốc này đi, không thì một hồi nữa khí lực phát động khó kiểm soát.”

Ta vội vàng làm theo.

13

Trưởng tỷ sinh hạ hoàng trưởng tử, nhưng hoàng tử sinh ra người yếu, được đưa đến nuôi dưỡng trong cung Hoàng hậu.

Chuyện Tứ tỷ lo lắng rốt cục trở thành hiện thực.

Hoắc Nhiên ban cho hoàng trường tử tên Hoắc Thần, phong làm Thái tử, trên danh nghĩa, là con trai trưởng hoàng hậu, không có bất cứ liên quan gì đến trưởng tỷ, cùng Thẩm gia.

Lạc gia, ngược lại nước lên thì thuyền lên.

Từ đó về sau, trưởng tỷ triền miên giường bệnh, mà Hoắc Nhiên, tựa như hoàn toàn quên đi trưởng tỷ, bắt đầu lưu luyến hậu cung, lại chưa đặt chân vào Trữ Tú cung của trưởng tỷ nửa bước.

Không giống với lần trước.

Lần này, hắn giống như là thật hoàn toàn đem trưởng tỷ quên sạch sành sanh.

Trên triều, bắt đầu thanh toán Thẩm gia.

Phụ thân bị bãi quan, mấy thúc bá cũng bị cách chức lưu vong, tổ mẫu dù có ngốc nghếch đến đâu, cũng hiểu rõ hết thảy, tại một sáng sớm nhắm mắt lại, rốt cuộc không mở ra nữa.

Nâng lên cho cao rồi quẳng xuống cho thật đau.

Chiêu này, ta từng thấy hắn dùng qua.

Năm đó trên học đường, có học sinh hâm mộ trưởng tỷ, ỷ vào tài năng nổi bật, âm thầm đưa bài thơ trò chuyện tỏ tâm ý.

Hoắc Nhiên trên mặt không biểu cảm gì, lại âm thầm trợ giúp, học sinh kia danh truyền xa, không người nào không tán dương, có thể trở thành đại nho sau này.

Xuân phong đắc ý mã đề tật.*

(Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi,

Trong ngày đi xem tất cả các vườn hoa trong Trường An.

“xuân phong đắc ý” chỉ xuât hiện trong tiếng Trung Quốc. Nghĩa bóng của nó là, sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.