14
Ngày qua ngày như thế trôi qua.
Sau khi chị dâu tôi mang thai được bảy tháng, mẹ tôi lại bắt đầu cho chị ấy ăn thứ thuốc Đông y khó ngửi kia.
May mắn thay, chị dâu tôi không còn đòi đàn ông sau khi uống thuốc như trước nữa.
Nhưng cả con người chị ấy ngày càng trở nên xa lạ.
Cho tới một ngày.
Tôi thấy chị ấy kéo tay mẹ và làm ầm ĩ trong sân.
“Mẹ ơi, sao mẹ không cho con đi bệnh viện? Con của con đã hơn sáu tháng rồi mà thai nhi vẫn chưa cử động, điều này không bình thường chút nào, con sợ nó sẽ xảy ra chuyện gì.
“Làm ơn, hãy để con đến bệnh viện để kiểm tra.”
Mẹ tôi đen mặt và cự tuyệt.
“Không, con cứ ở nhà, chỉ cần uống thuốc Đông y mẹ đưa cho thì đứa bé sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Con đang mang trong bụng hạt giống của con trai mẹ, mẹ làm sao còn có thể làm hại hai người đây?
“Con cho rằng mẹ và con muốn Trương gia của chúng ta bị đoạn tử tuyệt tôn hay sao?”
…
Lời mẹ nói cũng có lý.
Ai cũng cho rằng không bà nội nào nhẫn tâm ra tay với đích tôn của mình cả.
Trừ khi… thứ trong bụng kia không phải cháu ruột của bà ấy.
Chị dâu tôi cụp mắt buông mẹ tôi ra mà không nói một lời nào.
Xoay người lại trở về phòng.
15
Nhưng đêm đó, chị dâu tôi vác bụng trèo tường bỏ chạy.
Khi mẹ tôi biết chuyện đã là buổi tối, bà cùng thôn dân đốt đuốc tìm kiếm đến tận nửa đêm.
Nhưng sáng hôm sau, chị dâu tôi tự mình quay lại.
Nhưng phía sau chị ấy lại có một người đàn ông lạ mặt.
Mẹ tôi và bác Vương nhìn nhau rồi lập tức giải tán thôn dân.
Sau khi mọi người đã về hết, mẹ tôi đóng cửa sân lại, đứng trong sân bắt đầu hỏi chị dâu tôi:
“Con đã đi đâu vậy? Người này là ai?”
Chị dâu tôi dửng dưng cụp mắt xuống:
“Ồ, đây là cháu họ xa của mẹ con, nghe tin con vừa mất chồng nên đến hỏi thăm một chút.
“Tối qua con cũng không đi đâu, ở nhà cả ngày chán nên ra ngoài thôn đi dạo, buổi sáng tình cờ nhìn thấy anh ấy nên con đưa anh ấy về.”
Tất nhiên mẹ tôi không tin những gì chị dâu nói.
Nhưng bà ấy vẫn chưa tìm ra danh tính của người đàn ông này nên không thể nói gì thêm.
Nói tôi ở nhà chăm sóc tốt cho chị dâu cùng vị khác lạ mặt, còn mình ra ngoài đồng hái rau làm mấy món ăn.
Tôi đoán bà ấy đi tìm bác Vương thương lượng thêm, nhưng tôi cũng không dám nói gì.
Tôi nghe lời mẹ, mời chị dâu và người đàn ông vào phòng chính rồi rót hai tách trà.
Người đàn ông vừa bưng trà lên miệng.
Mẹ tôi đã đi ra ngoài , tiện tay khoá luôn cánh cửa sắt lại.
Giây tiếp theo, chị dâu nắm lấy cánh tay tôi.
“Em gái, hãy nói cho chị biết đi, bọn họ đang muốn hại chị đúng không?!”
16
Tôi vô thức quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tôi thấy anh ấy cúi đầu thổi trà mà không nói một lời.
Tôi lắc đầu: “Chị dâu, em không biết chị đang nói gì.”
Chị dâu nhìn tôi chằm chằm:
“Sao em có thể không biết , hay em cũng là đồng loã của bọn họ?”
“Đại sư đã nói cho chị biết hết rồi, các người đều muốn hại hai mẹ con tôi!”
Đại sư?
Tôi quay lại nhìn người đàn ông đang uống trà.
Có thể đây chính là người mà chị dâu đang nói đến?
Nhưng chị ấy vô cùng kích động , căn bản cũng không đợi tôi trả lời đã đột ngột đứng dậy và muốn bóp cổ tôi.
Người đàn ông ở một bên rốt cuộc cũng có động tĩnh, nhanh chóng giơ tay chạm vào cổ chị dâu, chị ấy ngất đi.
Tôi và anh ta nhìn nhau.
Người đàn ông nhếch môi cười: “Em gái, đừng sợ hãi, anh là anh trai của em, Trương Thăng.”