11
Người phụ nữ nói thẳng:
“Có phải gia đình cô đang dùng bụng của phụ nữ để nuôi thứ gì đó không?”
Cô ấy nói một cách chắc chắn, không hề giống như đang suy đoán.
Và đây rõ ràng là đang nói về chị dâu của tôi.
Tôi giật mình và nhìn cô gái.
“Cô đã biết cái gì?”
Cô gái khẽ mỉm cười:
“Tôi là tiên cô ở thôn bên cạnh, mấy ngày trước đi ngang qua thôn các người, nhìn thấy chuyện xảy ra trong nhà cô.
“Việc này là vô đạo đức, vì tư lợi cá nhân mà thương hại thiên lý, chắc chắn không thoát được báo ứng.
“Tám tháng nữa, chắc chắn họ sẽ m.ổ b.ụ.n.g lấy thai, lúc đó nữ nhân kia mang trong mình đầy oán hận sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà cô, thậm chí cả làng!
“Nếu muốn sống thì hãy nghe tôi.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi không khỏi run lên vì sợ hãi.
Tiên cô vỗ vai tôi và bảo tôi trước hết hãy thả lỏng.
“Đừng sợ, kỳ thực cách sống sót rất đơn giản, chỉ cần bảo vệ người phụ nữ đó, để cô ấy sinh con thuận lợi là được, một khi cái thai bị sảy, tất sẽ sinh ra oán hận.
“Chỉ cần không cho oán khí phát sinh thì sẽ không có thảm sát.
“Chỉ là cô không những phải đề phòng người trong thôn mà còn có một ác linh trong nhà cô quấy nhiễu nữa, hắn không muốn thứ kia chui ra khỏi bụng người phụ nữ đó, cho nên cô cũng phải đề phòng nó.
“Tôi sẽ cho cô một món pháp bảo, hãy giữ cho kỹ.”
Tiên nữ lấy từ ống tay áo rộng ra một thanh kiếm đồng xu, đặt vào tay tôi và nói:
“Nếu ác linh xuất hiện, chỉ cần dùng vật này đ.â.m vào tim hắn.
“Ác linh giỏi nhất ngụy trang, đừng để bị hắn lừa gạt.
“Đừng nghĩ đến việc trốn thoát, cô có trốn đến cùng trời cuối đất cũng không thoát được đâu, đây vốn là mệnh của cô rồi.”
Tôi ngây người nhận lấy thanh kiếm đồng xu.
Nuôi dưỡng những thứ không sạch sẽ, ác linh, chính xác thì họ đang nuôi dưỡng cái gì?
Hơn nữa, bác Vương dường như đã nhắc đến một tiên cô nào đó đã bói toán cho tôi.
Chẳng lẽ cô ấy chính là tiên cô trước mặt sao?
Tôi có nên tin cô ấy không?
Trong đầu tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi.
Tôi muốn thêm một chút về vị tiên cô này.
Nhưng khi tôi quay lại, cô ấy đột nhiên biến mất.
12
Tôi mang theo thanh kiếm đồng xu và trở về nhà.
Mẹ tôi và những người khác vẫn đang ở trong phòng chị dâu, dường như họ đang thực hiện nghi lễ gì đó, họ không phát hiện ra tôi đã lẻn ra ngoài rồi quay lại.
Bên trong cánh cửa khép hờ, tôi thấy chị dâu bị trói vào giường bằng một sợi dây gai lớn.
Chị dâu không vùng vẫy, vẻ mặt đờ đẫn, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Mọi người khác đều quay lưng lại với tôi.
Lúc chuẩn bị trở về phòng, tôi vô thức liếc nhìn chị dâu.
Nhưng tôi thấy ánh mắt của chị dâu đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Thấy tôi quay đầu lại.
Chị hơi nhếch khóe miệng, mở miệng lặng lẽ nói một câu.
Dù không nghe thấy nhưng nhìn khẩu hình tôi biết rõ chị ấy đang nói gì:
“Tiếp theo, đến lượt em.”
Lại là câu này…
Nói xong chị dâu tôi cứ cười mãi.
Miệng chị ấy ngày càng rộng hơn.
Biểu cảm thật kỳ lạ và đáng sợ.
Nhưng những người xung quanh, kể cả mẹ tôi và bác Vương, đều đứng đó bất động như không hề nhìn thấy.
Cảnh tượng này thật quá đỗi kinh hoàng.
Tôi hoảng sợ mở to mắt.
Sau đó vội vàng chạy lên giường, quấn chăn thật chặt quanh người.
Tôi không khỏi run rẩy nhưng vẫn tự an ủi mình:
“Không sao, không sao đâu. Tiên cô nói chỉ cần chúng ta bảo vệ được đứa con trong bụng chị dâu thì nhất định sẽ bình an.”
13
Chị dâu tôi đang mang thai.
Sau đêm đó, mẹ tôi trở nên vô cùng tử tế với chị ấy.
Chị dâu tôi cũng đã trở lại thành bộ dáng ôn nhu hào phóng như trước khi anh trai tôi qua đời.
Không còn đàn ông đến nhà mỗi ngày nữa.
Mẹ tôi vẫn im lặng về tất cả những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Thời điểm chị dâu tắm nắng ngoài sân, chị ấy vẫn nói chuyện phiếm với tôi.
Chị ấy nói chị ấy đang mang trong mình giọt m.á.u của người anh trai đã c.h.ế.t của tôi không lâu.
Chị ấy nói nhất định sẽ sinh ra nó, để nó tiếp tục hương hoả thờ cúng, mặc dù thế sự vô thường, nhưng như vậy anh trai tôi có thể c.h.ế.t mà không còn gì tiếc nuối.
Chị dâu tôi dường như đã quên mất rằng ngay khoảng thời gian anh trai tôi qua đời, mẹ tôi ngày nào cũng dẫn một người đàn ông về phòng chị.
Cũng quên mất trong bụng chị ấy chỉ là một thứ gì đó không sạch sẽ hoàn toàn không phải là con của anh trai tôi!
Chị ấy thậm chí còn quên mất những gì mình từng nói với tôi trước đó.
Đôi khi tôi không thể chịu đựng được.
Trong lúc mẹ không có mặt, tôi cũng bóng gió nhắc lại chuyện đó với chị.
Chị ấy ngay lạp tức đen mặt lại, nói tôi mê sảng hàm hồ, chị ấy là trong sạch, qua miệng tôi đã thành ra ô uế.
Chị ấy nói rằng tôi thấy anh trai không còn nữa mà khi dễ, bắt nạt chị ấy.
Thời gian trôi qua, chị dâu phớt lờ tôi.
Dưới sự chăm sóc của mẹ, chị dâu bắt đầu háo hức mong chờ ngày con chào đời.
Tôi không nói nữa.
Tôi cũng mong đứa con trong bụng chị ấy sẽ chào đời một cách thuận lợi.