Cái gì? anh trai tôi!
Mắt tôi mở to đầy hoài nghi.
Cố gắng tìm dấu vết của anh tôi trên khuôn mặt xa lạ này.
Sau đó tôi nghĩ đến những gì tiên cô đã nói với tôi trước đây.
Nhà tôi có một ác linh, ác linh vô cùng giỏi nguỵ trang.
Tôi không khỏi nghi ngờ rằng người đàn ông này chính là cái thai linh kia..
Anh ta chỉ đang giả vờ là anh trai tôi mà thôi.
Tôi lập tức không dám nói gì, tay phải nắm chặt thanh kiếm đồng xu.
Người đàn ông thấy tôi im lặng, biết tôi không tin nên tiếp tục giải thích:
“Đêm đó anh chính là người ở trong phòng. Em gái, hãy tin anh, anh là anh trai em, anh sẽ không làm hại em đâu.”
Tôi lắp bắp nói:
“Vậy anh làm sao chứng minh anh là anh trai của tôi? Anh trai của tôi đã c.h.ế.t rồi!”
Người đàn ông thở dài: “Anh biết em sẽ không dễ dàng tin mà. Anh nói cho em biết điều này nhé. Bên trái m.ô.n.g anh có một vết sẹo, là do hồi còn nhỏ em thừa lúc mẹ không để ý lấy cái kẹp gắp than nung đỏ dí vào, anh khóc nguyên cả một buổi trưa, đến chiều thì ngất đi.”
TÔI:”……”
Trời ơi, đây đúng là anh trai tôi.
Anh luôn cảm thấy chuyện này rất mất mặt nên chưa từng nói với ai.
Chỉ có tôi, anh ấy và bố mẹ tôi biết.
Anh ấy thực sự là anh trai của tôi!
Tôi xúc động đứng dậy, hỏi một loạt câu hỏi: “Anh ơi, tại sao anh chưa chết? Tại sao anh lại thay đổi diện mạo? Tại sao chị dâu lại nói anh là họ hàng xa của mẹ chị? Còn nói anh là đại sư gì gì nữa? “
“Còn mẹ và bác Vương bị làm sao vậy? Họ định dùng bụng chị dâu để nuôi cái gì nữa? Chị dâu đến tận cùng là đang mang thứ gì trong người thế? Tại sao chị ấy cứ như mất trí nhớ, liên tục khẳng định đó là con của anh. “
Trương Thăng không trả lời tôi.
Anh cẩn thận dìu chị dâu lên giường, tôi theo anh vào phòng chị.
Lúc này anh ấy mới lên tiếng:
“Chuyện dài lắm, thực ra anh đã c.h.ế.t rồi, nhưng khi chuẩn bị rời đi, anh mới phát hiện mẹ bị tiền tài làm mờ mắt. Thế mà lại thương lượng với người trong thôn để hại em và vợ anh. Anh trở về đây để cứu hai người. Anh thay đổi bộ dạng là để cho mẹ không nhận ra
“Về phần chị dâu của em, anh đã lừa dối cô ấy, hiện tại cô ấy đang mang thai, anh không muốn cô ấy lo lắng quá nhiều.
“Sau khi cứu được hai người, anh vẫn phải bước vào vòng luân hồi.”
Lại là việc này!
Tôi nhanh chóng hỏi anh trai rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Trương Thăng bước đến trước cửa nhà, nhìn xung quanh một lúc rồi vẫy tay với tôi: “Lại đây, chúng ta cứ đứng đó nói chuyện, khi mẹ về sẽ bị phát hiện ra ngay.”
Tôi chạy đến bên cạnh anh trai.
Trương Thăng nói chậm rãi và nặng nề:
“Mẹ, bác Vương và những người khác đang nuôi “thai dược”.
“Chắc hẳn em cũng đã nghe đến “cuống rốn” rồi phải không? Đó là một loại thuốc Đông y cổ truyền, là nhau thai của con người.
” Thai dược” là chọn một người phụ nữ, mỗi ngày uống một loại thuốc đặc biệt, sau đó dùng mười nam nhân thay nhau “tưới nhuần”, trong bụng người phụ nữ đó không lâu sẽ có thai
“Chính là dùng tà thuật để tạo ra “thai dược”, hại người hại mình
“Về phần phụ nữ mang thai loại thuốc này, họ khác với những trường hợp mang thai thông thường, trong bụng không có đứa con nào, chỉ có nhau thai mà thôi.
“Sau khi mang thai, khi hết tám tháng và “thai dược” phát triển xong, người phụ nữ là vật chủ nuôi nó sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.
“Thai dược” sau khi được lấy ra là bảo bối vô giá, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.”
“Thai dược”?” Tôi cau mày khi nghe Trương Thăng nói điều này. Đây thực sự là một từ tôi chưa bao giờ nghe thấy.
Chẳng trách tiên cô nói như vậy là trái đạo đức.
Loại thuốc nhau thai này là dùng mạng người để đổi lấy, quả thực là vô đạo đức.
Nhưng Trương Thăng vẫn tiếp tục nói.
“Và sở dĩ anh giữ bí mật với chị dâu của em không chỉ vì sức khỏe của cô ấy mà còn vì trên người chị dâu có thứ gì đó để bảo vệ cô ấy khỏi anh.
“Cô ấy được mẹ cho uống loại thuốc đó, đầu óc thường xuyên hỗn loạn, anh không thể bất cẩn chứ đừng nói đến việc đánh cược.
“Cho nên anh đã nói dối cô ấy rằng mình là một đạo sĩ đang du hành có thể bảo vệ cô ấy, để cô ấy đưa anh về nhà. Anh còn bảo cô ấy nói dối mẹ rằng anh là bà con xa.”
Tôi không nói chuyện.
Trương Thăng trầm tư nhìn tôi: “Và trước đây em cũng có thứ đó.”
Tôi nhớ ngay đến lá bùa mà chị dâu đã tặng.
Sau khi sử dụng nó vào đêm hôm đó, tôi không còn cái nào nữa.
Trương Thăng dường như hiểu tôi đang nghĩ gì.
“Chính là cái lá bùa kia đó, anh cũng không biết là ai đã đưa nó cho hai chị em, nhưng nó chỉ có một tác dụng duy nhất đó là để phòng bị anh, không cho anh lại gần.”
Tôi vội vàng hỏi Trương Thăng: “Anh ơi, vậy anh quay lại , còn tiếp cận với chị dâu là để làm gì vậy? Anh có định cứu chị ấy không?”
Trương Thăng gật đầu:
“Tất nhiên rồi.
“Anh không thể để cô ấy đợi tám tháng nữa, nếu không cô ấy sẽ chết!
“Em gái, em phải giúp anh. Chị dâu uống thuốc đó nhiều quá nên bệnh trở nặng, lúc tỉnh lúc không, anh không thể nói sự thật với cô ấy.
“EM phải trộm lá bùa đó thì anh mới có thể đưa cô ấy đi được.”
Tôi ngước mắt lên nhìn Trương Thăng, nhưng tạm thời không đồng ý: “Vậy sau khi mang chị dâu đi, anh định làm gì để cứu chị ấy?”
Trương Thăng nhẹ nhàng mở miệng và dưới cái nhìn của tôi thốt ra bốn từ:
“Cho thai ra sớm.”
Đó không phải là…phá thai hay sao?
Có thể làm như vậy thật sao?
Tôi tự hỏi câu hỏi trong đầu:
“Chúng ta không thể đợi đến mười tháng để sinh nó ra sao?”
Trương Thăng lắc đầu: “Em gái, em không hiểu sao? Thứ mà chị dâu em đang mang trong bụng chẳng khác nào một bào thai c.h.ế.t non. Dù là tám tháng hay mười tháng, chị ấy cũng không thể sinh con được. Nếu như chúng ta không loại bỏ thứ này ra khỏi bụng chị dâu em, cô ấy cũng chỉ có con đường chết!
Có phải thật như vậy không?
Tôi cụp mắt nhìn bóng của tôi và Trương Thăng chồng lên nhau trên mặt đất, muốn hỏi anh ấy thêm điều gì đó.
Nhưng ngay lúc đó có tiếng cửa sắt vang lên, mẹ tôi đã quay lại.
Chúng tôi ngay lập tức im lặng.