17
Trương Thăng nói dối mẹ rằng chị dâu mệt quá nên ngủ quên.
Mẹ tôi bước tới, liếc nhìn chị dâu một cái nhưng cũng không nói gì nhiều.
Sau khi đi ra ngoài về, bà ấy dường như cũng chấp nhận Trương Thăng là bà con xa với chị dâu, mặc kệ anh ấy ở trong nhà.
Sau bữa tối, tôi nằm trong phòng, cuộn chăn và suy nghĩ về những lời Trương Thăng nói
Anh ấy và tiên cô nói những lời hoàn toàn trái ngược nhau.
Tiên cô nhờ tôi đảm bảo cho chị dâu tôi sinh nở thuận lợi nhưng Trương Thăng lại muốn chị ấy sinh non
Vậy tôi nên tin ai giữa hai người họ?
Nếu tôi tin vào tiên cô thì có thể tôi sẽ làm hại chị dâu, thậm chí là làm hại chính mình.
Nếu tôi tin anh trai mình, tôi có thể làm hại mọi người!
Hơn nữa, Trương Thăng này có thực sự là anh trai của tôi không?
Có vẻ như dù tôi có tin tưởng ai thì cũng kết quả cũng không mấy tốt đẹp.
Đếm từng ngày, không còn bao nhiêu lâu nữa sẽ đến tháng thứ tám.
Nếu không thì tôi cứ đợi thêm chút thời gian nữa xem sao…
18
Sáng sớm ngày mai.
Chị dâu tôi đột nhiên bị đau bụng dữ dội.
Chị ấy thậm chí còn lảm nhảm những điều vô nghĩa.
Chị ấy nói rằng nếu ai làm hại con mình, chị sẽ g.i.ế.c cả nhà người đó.
Trong góc không có ai chú ý, Trương Thăng bảo tôi nhanh chóng hành động.
Nói nhanh lên kẻo không kịp.
Tôi ngoài miệng thì đồng ý.
Nhưng sau lưng lại vụng trộm chạy đi tìm tiên cô.
Tiên cô có vẻ như chắc chắn tôi sẽ đến tìm mình.
Cô ấy đã sớm đợi tôi trong cánh rừng trên con đường ra khỏi làng.
“Ngày đó sắp đến , tôi biết cô sẽ đến tìm tôi.”
Tôi không nói nhảm mà hỏi thẳng cô ấy: “Chị dâu tôi bị sao vậy?”
Tiên cô thở dài, cuối cùng giải thích cặn kẽ cho tôi:
“Thứ người trong làng cô đang nuôi chính là “thai dược.”
Điều này không khác gì Trương Thăng nói.
Tôi tiếp tục thắc mắc:
“Vậy tại sao cô muốn tôi bảo vệ chị dâu sinh nở an toàn? Trong bụng chị ấy căn bản không có hài tử, mười tháng sau có thể sinh ra cái gì?”
Tiên cô dửng dưng khoát tay:
“Cô ấy đương nhiên không thể sinh ra một đứa bé, nhưng một khi đã sinh ra con mình thì dù nó có hình hài thế nào thì cô ấy cũng không thể trách người khác được. Cùng lắm là cô ấy chỉ có thể oán hận chính mình thôi.
“Đừng quên, việc chúng ta phải làm là làm cho cô ấy không sinh ra oán khí, bảo toàn mạng sống. Chỉ cần cô ấy không có oán hận, cô quan tâm cô ta sinh ra cái gì để làm gì?.”
Tôi gục xuống và hét lên: “Nhưng chị dâu tôi mà làm như vậy sẽ c.h.ế.t mất! Nếu chị ấy c.h.ế.t thì tiếp theo sẽ đến lượt tôi đúng không?!”
Tiên cô nghe xong, ánh mắt đột nhiên thay đổi:
“Ai nói cho cô biết chị dâu của cô sẽ chết?”
Tôi sững sờ một lúc, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng tiết lộ câu chuyện của Trương Thăng cho Tiên cô.
Rốt cuộc, tôi thực sự không chắc lúc này mình nên tin lời ai.
Tiên cô nghe được lời này, sắc mặt càng thêm u ám.
“Nha đầu, sao cô hay quên thế? Tôi đã nói với cô rằng trong nhà cô có một ác linh sao? Ác linh giỏi nhất là ngụy trang. Đừng để nó mê hoặc.
“Chỉ cần cô tin lời tôi nói, làm như tôi nói thì chị dâu cô sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng không có chuyện tiếp theo sẽ đến lượt cô.”
Hơi thở của tôi nghẹn lại.
“Vậy ý cô là anh trai tôi là ác linh cải trang!”
Tiên cô gật đầu, dùng giọng mê hoặc nói: “Hãy dùng bảo vật tôi ban cho cô g.i.ế.c hắn đi.”
“Tại sao cô lại giúp tôi?”
“Tôi đã nói rồi, chúng ta là hữu duyên.”
Tôi quay lại và đi về nhà.
Tiên cô đứng đó, khoé miệng không ngăn được mà nở nụ cười.
19
Sau khi trở về nhà.
Trương Thăng đã đợi tôi trong sân.
Chị dâu tôi đang nghỉ ngơi trong phòng, còn mẹ tôi hình như đã đi ra ngoài.
Trương Thăng nắm lấy cánh tay tôi và đưa tôi vào phòng.
“Em có gặp cô ta không không?” Trương Thăng hỏi.
Tôi gật đầu.
Trương Thăng lại hỏi: “Có phải cô ta đã nói những lời anh đã nói với em, còn bịa ra chuyện ác linh để lừa em không?”
Tôi vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”
Trương Thăng hừ lạnh:
“Tin anh đi, em gái, anh sẽ bảo vệ em và chị dâu.
“Bước tiếp theo, chỉ cần em nói dối ả là em đã g.i.ế.c anh rồi, sau đó dẫn ả đến nơi anh đã an bài, anh nhất định có thể trực tiếp diệt yêu nữ này!
“Em đừng sợ, ả ta đã làm nhiều việc ác, c.h.ế.t không hết tội.”