Xuân Hoa Còn Vương Vấn

Chương 28


Chu Thì là con gái của tội thần.

 

Bất ngờ được Chu đại nhân của Tây Xưởng nhìn trúng, tẩy sạch thân phận, đưa đến làm con gái cho ta.

 

Hắn luôn có cách.

 

Năm Minh Đức thứ mười một, hoàng đế sắc phong Trần phi làm hoàng hậu.

 

Trần phi là con gái của Tuần án ngự sử, quan viên địa phương, tuy được trọng dụng, nhưng ở kinh thành không có thế lực.

 

Tiêu Cẩn Du làm như vậy, là vì muốn củng cố địa vị của Thái tử.

 

Sau lễ sắc phong, Ôn Đình phu nhân mời ta vào cung trò chuyện.

 

Ôn Đình phu nhân là muội muội của Tiêu Cẩn Du, cô ruột của Thái tử.

 

Nàng ấy đã bốn mươi tuổi, góa bụa, vì không có con cái, nên vẫn luôn sống trong cung.

 

Tiêu Ôn Đình đã đến tuổi trung niên, đuôi mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, nhưng trang điểm tinh xảo, nhìn vẫn rất xinh đẹp.

 

Ta và nàng ấy coi như là người quen cũ.

 

Trước đây ở An vương phủ, ta là nha hoàn bên cạnh Đào thị.

 

Nàng ấy và Đào thị là cô em chồng – chị dâu, quan hệ rất tốt, thường xuyên đến uống trà trò chuyện cùng nhau.

 

Đối với ta đương nhiên cũng quen mặt.

 

Sau này ta trở thành vợ của Chu Ngạn, nàng ấy thỉnh thoảng sẽ triệu ta vào cung, nói chuyện phiếm.

 

Nàng ấy là một nữ nhân tốt bụng, lúc chúng ta xây dựng nhà từ thiện ở bên ngoài, nàng ấy cũng quyên góp không ít.

 

Hôm đó ta vào cung, trước khi gặp Ôn Đình phu nhân, lại bất ngờ gặp Thái tử điện hạ trên đường.

 

Thái tử mười chín tuổi, mặc một thân cẩm bào màu trắng, dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sáng.

 

Bên bờ hồ Trường Đình, ta hành lễ với hắn.

 

Hắn theo phép nâng ta dậy, mở miệng gọi ta: “Xuân Hoa.”

 

Hắn là con trai của tiên hoàng hậu Đào thị, là đích trưởng tử của Tiêu Cẩn Du.

 

Năm đó An vương phủ dời đến kinh thành cần vương, hắn mới bốn tuổi.

 

Ở trong viện của Đào thị, nhũ mẫu chơi trốn tìm với hắn, hắn cũng từng kéo tay ta, cười rạng rỡ——

 

“Xuân Hoa, tỷ cũng đến chơi với ta đi.”

 

Ba năm ở An vương phủ, ta cũng chứng kiến hắn lớn lên từng chút một.

 

Nhưng thiếu niên trước mắt, sao cũng không thể trùng khớp với đứa trẻ năm xưa.

 

Người người nhà nhà đều biết, từ sau khi Đào hoàng hậu băng hà, Thái tử điện hạ liền không còn thích cười nữa.

 

Trong mắt ta, hắn không chỉ không thích cười, mà còn có thể dùng bốn chữ “sâu không lường được” để hình dung.

 

Đôi mắt đen láy của hắn nhìn ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Xuân Hoa, tại sao tỷ lại gả cho một thái giám?”

 

Ta ngẩn người, nhìn vào mắt hắn, trong lòng dâng lên một trận hàn ý.

 

Hắn ghé sát vào tai ta,yếu ớt nói: “Ta biết, là bọn họ cùng nhau lừa tỷ.”

 

Ta ngơ ngác, hắn chậm rãi nói: “Chu Ngạn là người phụ hoàng tín nhiệm nhất, phụ hoàng sủng ái hắn như vậy, sao có thể nỡ lòng nào g i ế t hắn.”

 

“Xuân Hoa, tỷ bị lừa rồi, phụ hoàng sẽ không nghi ngờ Chu Ngạn, hắn ta không thể thiếu Chu Ngạn, cho nên bọn họ đã cùng nhau diễn một vở kịch, lừa tỷ ở lại kinh thành, gả cho một thái giám.”

 

“Tỷ có biết hay không, cũng may là tỷ chưa có thành thân ở Tiền Đường, nếu tỷ đã thành thân rồi, bọn họ sẽ ép tỷ hòa ly, hoặc là âm thầm giải quyết phiền phức.”

 

Ta bị lời nói của hắn làm cho toát mồ hôi lạnh.

 

Hắn cười ha hả, trong mắt lóe lên vẻ âm hiểm: “Hèn hạ lắm đúng không, lòng người luôn hướng về lợi ích, phụ hoàng là cao thủ điều khiển quyền thần, nhưng lại dung túng thái giám chuyên quyền, Xuân Hoa, tỷ nói xem, có phải rất nực cười hay không.”

 

Không có gì nực cười cả, thái giám không có gốc rễ, vĩnh viễn trung thành với hoàng đế, người bọn họ có thể dựa dẫm cũng chỉ có hoàng đế, từ xưa đến nay, đều là như vậy.

 

Hàn ý trong lời nói của Thái tử, khiến ta bỗng nhiên ý thức được, hắn hận thái giám.

 

Giống như Tiểu Nhã tỷ tỷ nhiều năm trước, mỗi khi nhắc đến thái giám, liền nghiến răng nghiến lợi.

 

Sau đó ta gặp Ôn Đình phu nhân, nhắc đến chuyện vừa rồi gặp Thái tử điện hạ, Tiêu Ôn Đình thở dài một tiếng: “Xuân Hoa, có lẽ muội còn chưa biết, tuy tiên hoàng hậu là tự vẫn, nhưng suy cho cùng là c h ế t trong tay thái giám.”

 

Ta kinh ngạc, bí mật hoàng thất, theo sự ra đi của Đào hoàng hậu, cũng không còn là chuyện không thể nói ra nữa.

 

Ôn Đình phu nhân nói, năm đó sau khi nhà mẹ đẻ của hoàng hậu bị tịch thu gia sản, nàng ấy còn bị vu oan hãm hại con của Sầm quý phi, trên thực tế là do Quyền Tư, nội quan bên cạnh hoàng đế, một tay bày mưu tính kế.

 

Hoàng đế sủng ái Quyền Tư, là chuyện ai cũng biết.

 

Trước đây ở An vương phủ, tiểu thái giám xinh đẹp như tiên kia, rất được Tiêu Cẩn Du yêu thích.

 

Chỉ là không ngờ, hắn ta lại to gan đến vậy.

 

Nhét người vào hậu cung của hoàng đế, vu oan hãm hại hoàng hậu, muốn nâng đỡ người của mình lên làm hoàng hậu.

 

Sau khi chân tướng được phơi bày, Quyền Tư bị xử tử.

 

Thái tử và hoàng hậu tình cảm rất sâu đậm, từ đó về sau hắn vô cùng căm hận thái giám.

 

Ta rất sợ hãi.

 

Sau này Thái tử đăng cơ, Chu Ngạn nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.

 

Hôm đó sau khi trở về phủ, ta nổi giận với Chu Ngạn, đập vỡ một cái bình hoa.

 

Một là trách hắn cùng hoàng đế hợp mưu lừa gạt ta, hai là vì trong lòng thật sự lo lắng bất an, không biết phải làm sao.

 

Chu Ngạn mặc kệ ta nổi giận, cuối cùng đáng thương nhìn ta: “Phu nhân, chưa chắc là hoàng thượng không muốn g i ế t ta, hắn ta chỉ là không thể g i ế t ta mà thôi.”

 

Ta túm lấy cánh tay hắn, tức giận nhìn hắn: “Chu Ngạn, huynh còn giấu ta bao nhiêu chuyện nữa?”

 

Hắn mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng vô cùng: “Rất nhiều, nhưng không thể nói ra chuyện nào cả.”

 

Ta tức giận, đẩy hắn một cái, đứng dậy rời đi.

 

Hắn từ phía sau ôm lấy ta, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng giận nữa, Kiệm Kiệm, ta phải tính toán cho tương lai của chúng ta.”

 

Ta biết, loại người như hắn, sẽ không ngồi chờ c h ế t.

 

Bất lực cụp mắt xuống, trong lòng khó chịu vô cùng, buồn bã nói: “Chu Ngạn, huynh phải nhớ kỹ, thiên hạ này là thiên hạ của nhà họ Tiêu, sau này bất kể là Thái tử có đăng cơ hay không, rất có thể sẽ không dung tha cho huynh.”

 

Hắn “Ừ” một tiếng: “Nàng sợ sao?”

 

“Không sợ.”

 

Ta quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo: “Ở bên cạnh huynh, ta không sợ gì cả.”

 

“Nhưng Chu Ngạn, huynh phải hiểu rõ, thái bình thịnh thế đến không dễ dàng, triều Đại Ninh không chịu nổi thêm một lần loạn ngũ vương nữa, mỗi lần tranh giành hoàng quyền, người c h ế t người bị thương đều là ở trên triều đình, nhưng người chịu khổ lại là dân chúng.”

 

“Phu nhân, ta hiểu.”

 

Ánh mắt Chu Ngạn trầm xuống, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ xoa xoa mặt ta: “Những chuyện này không phải là chuyện phu nhân nên lo lắng, yên tâm, ta tự biết chừng mực.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.