Vụ án của Tây Xưởng, chắc chắn lại là m.á.u chảy thành sông.
Chu Ngạn tùy ý nói một câu, ta lên Phật đường thắp mấy nén nhang.
Hắn nói hắn không tin những thứ này, kỳ thực ta cũng không tin.
Nhưng không biết từ khi nào, ta cũng bắt đầu sợ hãi nhân quả luân hồi.
Hắn ở bên ngoài g i ế t người, ta ở trong phủ niệm Phật, chỉ là muốn an ủi bản thân, tự lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng sự tự lừa mình dối người này, lại khiến ta cảm thấy an lòng.
Người người nhà nhà trong kinh thành đều biết, phu nhân đốc chủ Tây Xưởng là người có lòng dạ từ bi.
Các chùa miếu to nhỏ trong thành, ta đều từng cúng dường.
Mùng một, ngày rằm, ăn chay niệm Phật, bố thí cháo cho người nghèo.
Chủ yếu là vì Chu Ngạn có tiền, tiêu xài thế nào cũng không thấy tiếc.
Để tránh gây chú ý, ta đã mở tiệc chiêu đãi các vị phu nhân của các vị đại thần, đề nghị cùng nhau thành lập Lệ Nhân phường và Từ Ấu cục.
Phàm là người dân nào già yếu neo đơn, không nơi nương tựa, quan phủ sẽ thu nhận, cung cấp cơm ăn áo mặc, để bọn họ an hưởng tuổi già.
Lệ Nhân phường cũng được gọi là Tế Bệnh phường, đa phần được xây dựng ở gần chùa chiền, thu nhận người bệnh, nam nữ phân chia rõ ràng, bốn mùa cung cấp đầy đủ, để cho họ được chăm sóc chu đáo.
Ban đầu, mọi người đều nói, kinh thành là nơi chân long thiên tử ngự giá, sao có thể có người thiếu thốn.
Cho đến khi ta nói không phải là xây dựng ở kinh thành, mà là xây dựng ở những nơi có nhiều người dân khổ cực, mọi người đều im lặng.
Ta nghĩ bọn họ bằng lòng để ý đến ta, phần lớn là vì ta là thê tử của Chu Ngạn, không dám đắc tội.
Nhưng muốn bọn họ bỏ tiền túi ra để giúp đỡ người nghèo, bọn họ đều nhìn ta như đang nhìn một kẻ ngốc.
Ta cũng không ép buộc, chỉ nói chỉ cần bọn họ bằng lòng tham gia, sau này bất kể là Lệ Nhân phường hay Từ Ấu cục, đều sẽ khắc tên bọn họ lên bia đá, để người đời sau ca tụng.
Các vị phu nhân đều nói phải về nhà suy nghĩ kỹ, chỉ có phu nhân của Thôi Tham tri là sảng khoái đồng ý.
Sau đó, càng ngày càng có nhiều người đồng ý, đương nhiên cũng không ít người nhận được mệnh lệnh của phu quân nhà mình, muốn nịnh bợ Phủ Đề đốc.
Rất nhiều phu nhân khi tiếp xúc với ta, hoặc là cẩn thận dè dặt, hoặc là xu nịnh, cũng có người khinh thường khinh bỉ.
Sau khi quen biết, bọn họ mới thật sự hiểu rõ, ta chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi.
Sau khi các nơi từ thiện được xây dựng, ngay cả Ngũ công chúa con gái của Tiêu Cẩn Du có lần gặp ta, cũng đưa cho ta một miếng ngọc bội bằng vàng.
Ngũ công chúa còn nhỏ tuổi ngây thơ nói: “Xuân Hoa phu nhân làm việc thiện, Gia Nhĩ cũng muốn làm gương cho mọi người.”
Lúc làm những chuyện này, ta cũng không nghĩ gì khác, cho đến khi danh tiếng Xuân Hoa phu nhân truyền ra ngoài, ta mới biết bản thân đã hòa nhập vào cuộc sống ở kinh thành tốt như vậy.
Chu Ngạn nói: “Trước kia người khác nhắc đến Xuân Hoa phu nhân, đều nói là thê tử của thái giám Chu Ngạn, bây giờ nhắc đến muội, lại chỉ thuận miệng nói một câu là nàng ấy còn gả cho một thái giám, ngay cả tên của ta cũng không nhắc tới.”
Hắn bất mãn véo véo mặt ta, vùi đầu vào vai ta: “Kiệm Kiệm, ta rất ghen tỵ.”
“Ghen tỵ cái gì?”
“Ghen tỵ người khác phát hiện ra ưu điểm của muội, khiến quá nhiều người chú ý, trong lòng ta, chỉ muốn muội thuộc về một mình ta, vĩnh viễn không bị người khác phát hiện.”
Ta buồn cười “Ồ” một tiếng: “Vậy sau này ta không ra khỏi cửa nữa sao?”
Chu Ngạn ôm eo ta: “Vậy thì không được, ghen tỵ thì ghen tỵ, nhưng khi người khác khen ngợi muội, phu quân này cũng rất vinh dự, rất đắc ý.”
Năm Minh Đức thứ tám, Chu Ngạn hỏi ta có muốn nhận nuôi một đứa trẻ hay không.
Ta không hiểu: “Huynh không phải đã có rất nhiều con nuôi rồi sao?”
Những đứa con nuôi của hắn, đứa nào đứa nấy đều giỏi giang, nhanh nhẹn, đầu óc thông minh.
Chỉ tiếc là đều là thái giám.
Ta tưởng hắn nói đến chuyện kế thừa hương hỏa, nhưng Chu Ngạn lại nói: “Kiệm Kiệm, ta muốn để cho muội có người nương tựa lúc về già.”
Ta ôm lấy cánh tay hắn, nhìn hoa nở rực rỡ trong sân, lắc đầu: “Không cần đâu, hai chúng ta ở bên nhau là được rồi.”
Tuy nói như vậy, nhưng mấy ngày sau, hắn thật sự dẫn về một đứa trẻ.
Là một bé gái rất xinh đẹp, khoảng bảy tám tuổi, có chút nhút nhát.
Chu Ngạn nói, con bé tên là Chu Thì.
Hắn còn nói: “Kiệm Kiệm, muội không cảm thấy nó rất giống muội sao?”
Khóe miệng ta giật giật: “Rõ ràng là không giống, ta lúc nhỏ sao có thể xinh đẹp như vậy.”
“Rất xinh đẹp.”
Hắn nhìn ta cười, ánh mắt dịu dàng: “Muội lúc đó cũng rất xinh đẹp.”
Nói dối mà không biết ngượng.
Ta lười để ý đến hắn, đưa tay kéo bé gái kia lại, dịu dàng nói: “Ta tên là Tần Kiệm, nếu con nguyện ý, có thể gọi ta là Kiệm nương nương.”
Chu Thì rất ngoan ngoãn, liên tục gật đầu, lấy lòng gọi ta: “Kiệm nương nương.”
Vẻ dè dặt cẩn thận, sợ sệt của kẻ ăn nhờ ở đậu kia, được rồi, thật sự rất giống ta lúc mới đến Chu gia.