Con đường kia tương đối ít người qua lại, người bị đụng vào phải mãi đến hừng đông ngày hôm sau mới được công nhân vệ sinh môi trường phát hiện, khi anh ta bị đụng vào không c.h.ế.t ngay tại chỗ mà là bởi vì không kịp thời cấp cứu mất m.á.u quá nhiều mới tử vong.
Đoạn giao lộ kia không có giám sát, nhưng cũng không phải tất cả giao lộ đều không có giám sát.
Cảnh sát sau khi phân tích camera theo dõi đoạn đường gần đó đã xác định được nghi phạm, trên camera hành trình của xe hơi đỗ trước cửa tiểu khu bên ngoài cũng ghi lại được hình ảnh xe bố tôi có vết máu.
Bằng chứng xác thực, ông và em trai tôi bị cảnh sát bắt.
Mẹ tôi có lẽ đã đi tìm tôi, nhưng không tìm thấy.
Sau khi họ đến công ty tìm tôi lần trước, tôi đã chặn mọi thông tin liên lạc của họ.
Bà là một người phụ nữ bình thường, nhìn chồng và con trai bị cảnh sát bắt đi, cấp hỏa công tâm trực tiếp té xỉu.
Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, bác sĩ nói với bà rằng bà được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư v.ú giai đoạn cuối và chắc chắn là không thể chữa khỏi, nếu tích cực điều trị còn có thể sống một năm rưỡi đến hai năm, hiện tại đang nằm viện.
Cảnh sát gọi điện thoại tìm tôi là cần tôi thương lượng bồi thường với gia đình nạn nhân.
Sự tình khẩn cấp, tôi lập tức mua vé trở về, đi cùng với luật sư gặp gia đình nạn nhân.
Tôi cho rằng đối phương sau khi nhìn thấy tôi sẽ hận không thể đi lên xé nát tôi, tuy rằng chuyện này không phải do tôi tạo thành, nhưng thân phận của tôi nói cái gì cũng đều là ngụy biện cả.
Không ngờ đối phương lại có một bộ thái độ không sao cả.
Thì ra người bị đ.â.m c.h.ế.t là một bệnh nhân tâm thần, người trong nhà đã sớm bị anh ta tra tấn đến kiệt sức, ngày xảy ra chuyện cũng là do anh ta lén chạy ra ngoài vào buổi tối nên mới bị đ.â.m vào trong con đường nhỏ hẻo lánh.
Dưới sự công bằng của luật sư, chúng tôi đã thương lượng xong số tiền bồi thường thích hợp, đối phương vô cùng tốt bụng hỏi tôi có cần thư thông cảm hay không.
Tôi chính nghĩa nghiêm khắc từ chối.
Làm sai thì phải bị trừng phạt.
Bất kể là người nào bị đụng thì cũng không nên tùy ý giẫm đạp sinh mệnh vô tội.
16.
Tôi bán căn nhà của bố mẹ với giá thấp và lấy tiền bồi thường cho gia đình nạn nhân.
Tôi hỏi hệ thống, cái này có tính là sảng khoái hay không.
Nó không trả lời.
Tôi cũng không biết cái hệ thống sảng văn này có còn tồn tại hay không.
Có lẽ đối với khán giả mà nói, kiểu cốt truyện này không thỏa mãn bằng một cái tát vào mặt.
Nhưng đối với tôi mà nói, là dựa vào chính mình từng chút một thoát khỏi vận mệnh, tuyệt đối sảng khoái.
Về phần ngày bố và em trai tôi thì họ đã bị tòa án phán quyết, tôi ở bệnh viện thăm mẹ trên giường bệnh.
Ngắn ngủi mấy tháng, bà gầy chỉ còn da bọc xương, dưới tác dụng hóa trị liệu tóc cũng sắp rụng hết.
Số tiền bà tích góp cho con trai bảo bối của mình đều tiêu hết để đóng tiền viện phí và tiền điều trị cho mình, tôi vô cùng hiếu thuận mời hộ lý tới chăm sóc bà.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, cắm máy thở, nhìn tôi đi vào, dùng sức vươn bàn tay khô héo chỉ có thể nâng lên được một chút của mình, giống như một thân cây khô treo cành cây lung lay sắp đổ.
Tôi đứng ở nơi ánh mắt bà có thể nhìn thấy nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới, phát hiện ra rằng mình ấy vậy mà ngay cả một tia cảm xúc đau buồn cũng không có.
Bà dường như muốn giữ tôi lại và muốn nói điều gì đó với tôi.
Tôi không tò mò.
Tôi lấy ra một tờ giấy từ trong túi, tự mình nói:
“Mẹ biết không, con luôn mong mẹ sẽ yêu con.”
“Lễ trưởng thành được trường tổ chức vào năm lớp 12, giáo viên yêu cầu các bạn cùng lớp viết một lá thư cho bố mẹ, và con đã viết cho mẹ.”
“Con nhìn các bạn học xung quanh ôm lấy người nhà mà cảm động, ngày đó, mãi cho đến khi lễ trưởng thành kết thúc, mẹ vẫn chưa tới.”
“Con vẫn giữ bức thư này cho đến ngày nay.”
“Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại mẹ, chắc cũng không đọc được.”
“Mẹ yên tâm, dù sao thì mẹ cũng đã sinh ra con, cho con sinh mệnh, con sẽ thuê hộ lý chăm sóc mẹ cho đến khi mẹ tại thế.”
Nói xong, tôi ném lá thư trên tay vào thùng rác.
Đây đâu phải là thư gì, thư thật đã sớm xé nát và bị ném đi vào ngày bà bỏ lỡ lễ trưởng thành của tôi, không đáng để tôi giữ đến bây giờ.
Nó chỉ là một tờ giấy trắng.
Tôi đã nói dối bà, giống như việc bà đã nói dối tôi vô số lần rằng bà sẽ tặng quà cho tôi vào ngày sinh nhật.
Bà nằm trên giường bệnh, cố gắng đứng thẳng dậy và đưa tay nắm lấy tờ giấy.
Giống như tôi lúc năm tuổi, tôi cố gắng chạy về phía trước, cố gắng vươn tay ra để nắm lấy góc áo của bà.