14.
Chuyên mục [Phần thưởng của những mối xem mắt và sự khó hiểu của đàn ông] nổi tiếng đến mức bố mẹ tôi đã xem nó sau khi nó được vô số tài khoản tiếp thị chuyển tiếp.
Không biết lúc này bọn họ có phải có cao nhân chỉ điểm hay không, trực tiếp tìm đến công ty tôi.
Đồng nghiệp trong công ty đều xem qua video của tôi, biết bọn họ là ai, tốt bụng đi tới nói cho tôi biết, trước tiên đừng đi ra ngoài.
Không ngờ bọn họ trực tiếp ở lại cửa đại sảnh công ty không đi, không thể bởi vì nguyên nhân cá nhân của tôi mà ảnh hưởng đến công ty nên tôi đành phải đi xuống mang bọn họ đi.
Bọn họ muốn đến nhà tôi, tôi đương nhiên không có ngu đến mức dẫn sói vào nhà.
Tôi tìm trên mạng một nhà khách có môi trường không tốt để cho họ vào ở, vừa vào cửa họ đã liền đánh giá chung quanh rồi ghét bỏ hoàn cảnh không tốt.
“Với điều kiện này, hai người thích ở thì ở, ở không được thì mau về đi.”
“Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện với bố mẹ chứ? Nuôi lớn như vậy hóa ra lại nuôi ra một con sói mắt trắng đúng không?”
L Lười tranh cãi với họ về vấn đề này nên tôi đi thẳng vào vấn đề và hỏi:
“Nói đi, lần này hai người tới đây làm gì?”
“Còn không phải tại mày phát những thứ kia ở trên mạng sao, người nhà của những người kia nói mày đã làm mất hết thanh danh của con trai họ rồi, bây giờ nhà nhà đều biết rồi, ai còn chịu cưới người ta nữa chứ?”
Thật kỳ lạ khi những kẻ lập dị này lại có thể tìm được vợ, tôi đăng bọn họ lên mạng để cho càng nhiều cô gái nhìn thấy và cách xa người như vậy một chút, đừng nhảy vào hố lửa, hành vi của tôi hoàn toàn là đang làm việc thiện.
“Những người đó là do hai người tự mình đẩy tới, bọn họ toàn những người không ai thèm, con căn bản không có ý định kết hôn.”
“Mày không kết hôn thì tiền sính lễ của em trai mày phải làm sao bây giờ? Dù sao thì bây giờ cũng không ai nguyện ý ra lễ hỏi cưới mày nữa, mày mau lấy tiền của mày ra để làm tiền sính lễ cho em trai mày lấy vợ đi.”
Quả nhiên là vì tiền.
“Không có tiền, không trả nổi lễ hỏi thì đừng kết hôn.”
“Em trai mày nói video kia của mày có rất nhiều người xem, trên mạng cũng có thể kiếm tiền, làm sao mà mày có thể không có tiền chứ?”
Tôi đang nghĩ tại sao họ đột nhiên đến công ty tìm tôi đòi tiền, thì ra là em trai tốt của tôi ở sau lưng đưa ra chủ ý.
“Kiếm tiền trên mạng mà dễ như vậy thì hai người cũng đi kiếm đi.”
“Tốt tốt tốt, không đưa tiền thì ngày mai tụi tao sẽ tới công ty mày náo loạn, để đồng nghiệp của mày nhìn xem mày bất hiếu với bố mẹ như thế nào!”
“Được, hai người cứ đi đi. Tốt nhất là náo loạn đến mức công ty đuổi việc tôi luôn đi, tôi không có việc làm không có thu nhập, về sau một phân tiền các người cũng đừng mơ là lấy từ chỗ tôi!”
Họ thấy tôi thật sự không định trả tiền, mẹ tôi ngồi một bên lau nước mắt.
“Tao thập tử nhất sinh mới sinh ra được mày, cho mày sinh mệnh, vậy mà mày lại đối xử với chúng tao như vậy, tôi đây là đã gây ra nghiệt gì đây chứ!”
“Không bằng tôi c.h.ế.t cho rồi!”
Nghe bà nói như vậy, tôi trực tiếp lôi bà tới bên cửa sổ, mở cửa sổ muốn nhảy xuống.
“Được, bà không phải muốn c.h.ế.t sao? Hai ta cùng chết, tôi coi như trả lại cho bà một mạng.”
Tôi dùng hết toàn lực đẩy bà về phía cửa sổ, bà liều mạng muốn tránh ra nhưng lại không có sức lực lớn như tôi nên đành phải lấy tay liều mạng chống vào khung cửa sổ phản kháng tôi.
Ngay từ đầu, bố tôi ngồi bên cạnh hút thuốc không nói lời nào, thấy tôi lần này là muốn làm thật liền chạy hai bước tiến lên dùng sức đẩy tôi ra.
“Mẹ mày chỉ là thương tâm nên nói lời tức giận, mày ở đây nổi điên cái gì!”
Tôi sửa sang lại mái tóc rối bù, nhìn chằm chằm vào mắt ông nói:
“Tốt nhất đừng ép tôi, mạng tôi nát bét không có gì để mất, muốn ép tôi thì tôi cũng không chắc tôi có thể làm ra chuyện gì đâu.”
“Tiền phòng tôi chỉ thuê một ngày, muốn tiếp tục ở thì hai người tự nộp, không có tiền thì về càng sớm càng tốt đi.”
15.
Lần này họ nhận ra rằng họ không thể kiểm soát được tôi nữa, có lẽ họ thực sự sợ tôi sẽ làm điều gì đó nên họ im lặng một khoảng thời gian sau khi quay về.
Tôi không ngờ cuộc điện thoại nhận được tin tức của bọn họ lại là cục cảnh sát gọi tới.
Người em trai hội tụ hy vọng của cả nhà tôi, chưa thi xong bằng lái xe đã lén lái xe của bố ra ngoài, kết quả là trời tối quá nên nhìn không rõ và tông vào một người nào đó.
Nó sợ phải chịu trách nhiệm nên đã trực tiếp lái xe bỏ chạy về nhà khóc lóc nói với bố mẹ, kêu bọn họ cứu nó.
Bố mẹ có thể có biện pháp gì, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là những người bình thường, lại sợ con trai bảo bối của mình thật sự bị bắt đi ngồi tù, vì thế bố tôi mạo hiểm lái xe trở về, quan sát một vòng phát hiện đoạn giao lộ kia không có camera theo dõi.
Sau khi trở lại nhà, ông rửa sạch vết máu, cố tình tìm một chiếc xe khác đụng vào xe, báo bảo hiểm và gửi xe đi sửa chữa.
Ngay khi họ đang tự chúc mừng mình đã làm mọi việc một cách hoàn hảo thì cảnh sát đã ập đến cửa nhà họ.