Quỷ Vương Không Thích Tắm Có Nhiếp Hồn Thuật Lẫn Đọc Tâm Thuật

12


Hôm nay đã là nửa tháng bảy, ta mở to mắt không khỏi thấp thỏm lo sợ.

 

“Thời An, chúng ta vẫn không cần gặp mặt đi, ta sợ ngươi không nhịn mà thiêu ta mất.”

 

Hắn lộ ra nụ cười khó khăn.

 

“Nếu ta muốn đốt ngươi, dù không có ngươi trước mặt ta vẫn có thể.”

 

Khuôn mặt ta không khỏi thêm phiền muộn.

 

“Chuyện kia phải làm sao chứ? Vạn nhất ngươi thay đổi chủ ý, lại muốn đốt ta, ta còn có đường nào chạy thoát sao?”

 

Ta không khỏi nói ra.

 

“Đúng rồi, ngươi dẫn ta hồi Phong Đô đi, ta đi ngâm mình ở tĩnh tuyền. Nếu ngươi muốn thiêu ta, ta tránh ở trong nước ngươi cũng thiêu không đến ta, nhiều nhất là đem ta nấu chín thôi!”

 

Thời An kiên quyết không chịu hồi Phong Đô, ta nhất quyết quấn hắn đòi về đó.

 

Lòng ta không khỏi ngẫm: Về đến cái tĩnh tuyền thôi mà khó khăn vậy sao?

 

Thời An đột nhiên xoay người, đối với ta cười xán lạn.

 

“Cái gì mà sợ ta thiêu ngươi, ngươi muốn tìm cớ đến tĩnh tuyền thôi.”

 

Tâm tình ta lại bị hắn vạch trần, có chút xấu hổ.

 

“Ngươi không được đọc suy nghĩ của ta”

 

Thời An không lay chuyển được ta, rốt cuộc vẫn là mang ta trở về Phong Đô.

 

Khi vào ngâm tĩnh tuyền kia, tầm một khắc ta phát ra tiếng thở nhẹ lòng.

 

“Vẫn là tĩnh tuyền thoải mái nhất, mặc dù có chút lạnh. Thời An, ngươi có thể giúp ta đun nóng chút đi?”

 

Thời An cười lắc lắc đầu, cởi ra quần áo, đưa lưng về phía ta ngồi ở bên cạnh ao.

 

Phong Đô không thấy trăng sáng, nhưng bên suối linh thực sinh sôi phát ra vầng sáng nhàn nhạt, làm cảnh sắc ấm áp tốt đẹp.

 

“Thời An, nếu như ngươi nói có độc tâm thuật. Có phải ở ngày thành thân ấy, ngươi đều nghe thấy lòng ta nghĩ gì sao?”

 

Thời An trong thanh âm mang theo chế nhạo.

 

“Nghe được chút ít, ngươi nói cái gì mà ái cái beep, nói ta cưới ngươi là trâu già gặm cỏ non, còn ghét bỏ ta không tắm rửa, nói ta trên người có mùi…”

 

Ta nghe Thời An đọc nội tâm ta ngày đó, ngón chân không khỏi quíu lại.

 

“Ai nha, ai nha ngươi đừng nói nữa mà!”

 

Nhưng hắn cố ý cười nhạo ta, vẫn cứ tiếp tục nói.

 

“Ngươi còn xướng cái gì đó? Ái người gì đó.”

 

“Thời An, ngươi ngồi gần một chút đi, ta có hơi lạnh.”

 

Thời An nghe lời mà xê dịch về phía ta, chỉ cần duỗi một tay đã chạm đến ta.

 

“Thời An, từ khi nào ngươi đã thích ta?”

 

“Không biết. Khả năng từ khi ngươi hát hoặc là thời điểm ngươi cầu ta cứu ngươi, hay là giống một tiểu hoa miêu không ngừng cọ vào người…”

 

Giọng nói hắn đột nhiên đình trệ, bỗng nhiên thu hồi nghiệp hỏa trên người, nhưng đã không còn kịp rồi.

 

Ta đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ôm lấy sau lưng hắn, chưa kịp thu hồi nghiệp hỏa nháy mắt lửa đã lan toàn thân ta.

 

“Mộc Dao, ngươi làm cái gì!”

 

Đau!

 

Giống búa tạ không ngừng mà đập vào từng mảnh xương cốt.

 

Giống ngàn vạn cây kim đ.â.m vào chỗ thần kinh yếu ớt nhất.

 

Đầu óc bắt đầu thở không thông, xương cốt bứt rứt đau nhức, đau đến mức ta cắn bật ra máu.

 

Chưa kịp nuốt lại máu, đã bị nghiệp hỏa đốt thành mùi khét.

 

Thời An không thể tin tưởng mà mở to hai mắt nhìn, ôm ta nhảy vào tĩnh tuyền, nước ao nháy mắt sôi trào, một nước chỉ một thoáng hóa thành hơi nước bốc hơi.

 

Nước ao không dập tắt được nghiệp hỏa, không ngờ lưu lại một thời gian để ta cáo biệt với Thời An.

 

Ta nhìn hắn nhíu chặt mi, lau nước mắt hắn không ngừng chảy trên gò má.

 

“Thời An, ngươi không muốn làm ta đau. Sao ta có thể ích kỷ để cho ngươi ngày đêm chịu nghiệp hỏa không ngừng thiêu đốt thân thể chứ?”

 

“Ta không phải người của thế giới này, có lẽ khi c.h.ế.t ta có thể trở về, ngươi đừng quá thương tâm.”

 

“Về sau nếu ngươi còn cưới chuyển sinh của ta, đừng để nàng lại yêu ngươi.”

 

“Nghiệp hỏa đốt người thật sự đau quá, ngày đêm không ngừng thiêu đốt, làm sao ngươi không đau được chứ.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.