Quỷ Vương Không Thích Tắm Có Nhiếp Hồn Thuật Lẫn Đọc Tâm Thuật

13


“Thượng tiên, thượng tiên xin ngài dừng bước.”

 

Phía sau có một người gọi ta, ta quay đầu thấy người nọ bước tới, trong tay cầm một giỏ tường vi.

 

“Kêu ta có chuyện gì?”

 

Người nọ vẻ mặt nịnh nọt, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, thoạt nhìn không giống người tốt.

 

“Thượng tiên, mười vạn năm trước từng cùng ta đính một mối hôn ước. Hiện giờ ngài đã thức tỉnh, có nên hoàn thành mối ước định này?”

 

“Ai cùng ngươi có ước định? Tín vật đính ước đâu? Hôn thư nó đâu?”

 

Người nọ cười ngây ngô hai tiếng, gãi gãi đầu.

 

“Tín vật trước đó có, nhưng hai mươi vạn năm trước ngài cùng Quỷ Vương đại chiến, đã bị hắn đoạt đi rồi.”

 

“À, vậy ngươi mau tới chỗ Quỷ Vương đòi đi, có đi rồi hẳn nói tiếp.”

 

Ta nhấc chân bước đi, không nghĩ tới hắn vẫn đi theo phía sau.

 

“Thượng tiên, ngài hiến tế linh hồn của chính mình đem nghiệp hỏa dẫn tới trên người của Quỷ Vương, ngày đêm thiêu đốt, hắn vẫn bị ngọn lửa dấn thân cả vạn năm nay.”

 

Không biết vì sao, nghe được đến Quỷ Vương, tâm ta không kiềm chế được mà đau nhức.

 

Hốc mắt chua xót, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt.

 

“Đồ vật không có ta cũng không có biện pháp, ta từ hỗn độn nhân gian mà thức tỉnh, cái gì đều nhớ không được. Mỗi người đều nói cùng ta định ra hôn ước, mỗi người đều tới muốn cưới ta, vậy ta nên gả cho ai chứ?”

 

Người nọ sững sờ ở tại chỗ, cũng không có đuổi theo.

 

Cái gì ái mộ ta, ngưỡng mộ ta, đều là đánh rắm.

 

Bất quá là ham muốn cùng ta song tu để tăng linh lực mà thôi.

 

Vì tránh né bốn phương tám hướng người theo đuổi, ta đành phải trốn vào trong Thường Nga Nguyệt Cung.

 

Thường Nga tính tình thanh lãnh, ta không thích nói chuyện, hai người chúng ta không có điểm chung mà hợp, có thể ngồi cả ngày bên nhau.

 

Kỳ thật cũng không phải ngồi không, ta không ngừng sắp xếp lại suy nghĩ, trong đầu ký ức quá nhiều, ta lại mất trí nhớ quá nhiều thứ.

 

“Thường Nga tiên tử, ta rốt cuộc là ai vậy?”

 

Thường Nga vẫn mải mê vuốt ve lông thỏ ngọc, thanh âm không chút để ý.

 

“Ngươi là Thanh Nguyệt, hai mươi vạn năm trước là Thanh Nguyệt chiến thần, sau khi Quỷ Vương vẫn diệt thì lục giới an ổn, không cần một chiến thần, ngươi hiện tại là Thanh Nguyệt tiên tử. Bởi vì bối phận quá lớn, mọi người đều phải tôn ngươi một tiếng thượng thần.”

 

“Quỷ Vương… Vẫn diệt sao?”

 

Thường Nga rốt cuộc ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, ghé sát vào ta.

 

“Lúc trước ngươi cùng Quỷ Vương có đoạn tình nhưng ngươi lại không để tâm lắm. Ngươi là vì lục giới, hi sinh là điều không khỏi tránh khỏi. Hiện tại ngươi đã thần hồn quy vị, Quỷ Vương cũng đã chết, ngươi cũng không cần nhớ đến hắn nữa.”

 

Ta?

 

Quỷ Vương?

 

???

 

Thường Nga tiên tử nói sao khác với ký ức của ta chứ?

 

Giọng nói lạnh nhạt, cốt cách băng lãnh thường ngày cũng sẽ trêu đùa người.

 

“Ngươi đang nói cái gì? Ta hoàn toàn nghe không hiểu.”

 

Trên mặt nàng lộ ra nụ cười quỷ dị, làm như sợ tai vách mạch rừng mà khắp nơi nhìn nhìn.

 

“Năm đó ngươi cùng Quỷ Vương đấu pháp, đấu đến không thấy ánh mặt trời, lục giới biến sắc. Ngươi không có biện pháp thắng, liền sai một phân thân xuống hạ giới mà câu dẫn Quỷ Vương…”

 

“Ngươi nói bậy!”

 

Ta bỗng nhiên đứng lên.

 

“Ngươi hiện tại ký ức hỗn loạn, đó là bởi vì ngươi vào 3000 tiểu thế giới, trong đầu có quá nhiều ký ức. Chờ ngươi sắp xếp lại một chút, lúc đó xem lời ta nói đúng hay không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.