BA NĂM SAU KHI CHIA TAY, TÔI BỊ VỨT BỎ Ở NƠI HOANG DÃ

Chương 10 - 11


10 

Cố Thâm nói được làm được. 

Anh ấy phối hợp cùng cảnh sát, điều tra về cái ch//ết của tôi. 

Kết quả giám định liên quan nhanh chóng có, khẳng định là tôi bị ngã từ trên cao xuống ch//ết. 

Cái ch//ết của tôi không liên quan gì tới Cố Thâm. 

Kết quả xét nghiệm DNA và so sánh khuôn mặt đã có, xác định tôi chính là tôi. 

Nhưng cảnh sát không nói cho Cố Thâm, mà Cố Thâm cũng thể hiện không hề quan tâm kẻ ch//ết là ai. 

Về việc tại sao đêm đó tôi rơi xuống tử vong, là tự sát hay là g.i.ế.c người, tạm thời chưa có kết luận. 

Sau khi tôi ch//ết, trí nhớ của tôi là linh hồn trở nên rất tệ. 

Cố gắng hồi tưởng lại, nhưng ngay cả chính tôi cũng đã quên bản thân rơi xuống tử vong vì nguyên do gì. 

Hôm sau khi kết quả điều tra có, trạng thái tinh thần của bà tôi cuối cùng cũng trở về bình thường. 

Bà đau khổ tới cùng cực, nhưng vẫn tìm đến nhà Cố Thâm, trực tiếp xin lỗi, nói rằng đã hiểu lầm anh ấy. 

Đáp lại bà là sự giễu cợt khinh bỉ tới cùng cực của Cố Thâm: 

“Tôi đã lấy bằng chứng báo cảnh sát, khởi kiện rồi đấy. 

Cảnh sát đang tới, chuẩn bị bắt bà rồi. 

Lúc này, tới sửa lời, có phải hơi muộn rồi không?” 

Bà tôi hoang mang gấp gáp giải thích: 

“Mấy hôm trước tôi đúng là thần trí không được tỉnh táo. 

Xin lỗi, đã khiến anh gặp phiền phức…” 

Cố Thâm lạnh lùng cắt ngang lời bà: « Có chuyện gì thì nên dành nói tại đồn cảnh sát và nhà tù ».

bà nội tôi tỏ ra lo lắng và hoảng sợ: « Tôi không thể đi tù được, tôi còn phải, còn phải lo hậu sự cho Tiểu Ninh ».

Cố Thâm hoàn toàn mất kiên nhẫn, vẫy tay cho bảo mẫu đuổi bà tôi ra ngoài.

Cảnh sát đến rất nhanh, còng tay bà tôi lại.

Tôi như phát điên, vội vã lao tới trước mặt Cố Thâm, dùng hai tay kéo tay áo anh ta một cách tuyệt vọng.

Tôi muốn anh ta tha cho bà tôi, nhưng anh ta vẫn không hề lay chuyển.

Tôi chỉ còn cách đuổi theo xe cảnh sát, trơ mắt nhìn họ đưa bà tôi vào trại tạm giam.

Một người phụ nữ đã ngoài 80 tuổi phải nhốt chung với một nhóm người trẻ tuổi, mặc trên mình chiếc áo khoác màu vàng giống hệt nhau.

Bà co ro trong góc, tuyệt vọng và run rẩy khắp người.

Hai cảnh sát đưa bà vào trong rồi rời đi.

Đi ra ngoài, một người cảnh sát thở dài não nề:

「Cháu gái ch//ết, bây giờ tự mình cũng phải vào tù, cái số thật là nghiệt ngã nhỉ.

「Đêm đó chuyện đó xảy ra, lúc ấy đầu óc bà ấy chắc chắn không được tỉnh táo đâu.」

Một cảnh sát khác cũng chán nản nói: 

「Cũng chẳng biết phải làm sao.

「Kiểm tra tâm lý rồi, không thấy có vấn đề nào về tinh thần.

「Bên Luật sư Cố lại kiên quyết khởi tố…」

Đi xa hơn một chút, họ lại nói đến vụ án của tôi.

「Kết quả giám định ADN của nạn nhân đã được mấy ngày rồi, chắc sắp xác định được người đó là ai.

「Đến lúc đó thì biết đâu sẽ tìm ra được cả thủ phạm nữa…」

Tôi như bị đánh một gậy vào đầu.

Những mảng ký ức về nguyên nhân cái ch//ết của tôi, từng mảng một mất mát.

Giờ đây, trong khoảnh khắc này, chúng ùa về trong đầu tôi, cuốn đi mọi thứ như một cơn sóng dữ.

11 

Năm thứ 2 sau khi tốt nghiệp, tôi đưa tin về một vụ cưỡng h.i.ế.p trong hôn nhân. 

Người vợ mắc chứng trầm cảm sau sinh, dẫn đến lãnh cảm tình dục. 

Người chồng quan hệ cưỡng ép với vợ khiến vợ mất kiểm soát, dẫn đến tai nạn giao thông tử vong. 

Bị cáo một mực khẳng định vợ ch//ết chỉ là tai nạn, không liên quan đến y, y chỉ thực hiện quyền hợp pháp của người chồng. 

Cha mẹ bị cáo dùng tiền và quyền lực, chèn ép dư luận một lần lại một lần. 

Cha mẹ nạn nhân cầm di thư viết bằng m.á.u của con gái, nhờ tôi giúp đưa tin. 

Bài báo cuối cùng mà tôi đưa tin là bị cáo bỏ trốn trước khi bị bắt và lẻn vào nhà tôi giữa đêm. 

Ánh trăng qua lớp vải mỏng yếu ớt rọi vào. 

Tôi nhìn gương mặt dữ tợn của người đàn ông, cảm nhận được nỗi kinh hoàng giống hệt của người phụ nữ đã khuất. 

Sau khi người đàn ông bị tuyên án tử hình, tôi xin nghỉ việc báo, bắt đầu quá trình điều trị tâm lý dài dằng dặc. 

Một ngày kia, một người bạn đại học đồng thời cũng là đồng nghiệp tới thăm tôi và nói: 

“Tuần trước, tôi đi nước ngoài phỏng vấn, đối tượng phỏng vấn lại chính là luật sư Cố Thâm, giờ thì anh ấy hơi nổi tiếng rồi. 

“Nếu cậu vẫn còn làm ở toà báo thì suất phỏng vấn đó phải thuộc về cậu” 

Cô ấy nói: “Cố Ninh, cậu tĩnh dưỡng cho khoẻ lại nhanh đi, mọi người ở toà soạn đều đang mong chờ cậu quay lại”. 

Tôi chớp chớp mắt, nuốt nước mắt vào trong. 

Tôi miễn cưỡng cười rồi nói: 

“Mình thôi đi, mình không quay lại đâu”. 

Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ rất dài. 

Khi tỉnh giấc, bên ngoài cửa sổ rạng sáng, tôi chợt thấy mình hơi nhớ Cố Thâm.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.