12
Cha mẹ không quan tâm đến tôi, tôi chỉ có một bà nội ở quê cả năm.
Tôi gặp chuyện rồi, sợ bà nội lo lắng nên cũng không dám nói với bà.
Tôi điều trị ngày qua ngày, bắt đầu thỉnh thoảng viết vài chữ trên nhật ký.
Sau này, từng tờ giấy kín đặc, toàn bộ đều chi chít chỉ có một cái tên.
“Cố Thâm”, “A Thâm”.
Tôi có đến mức yêu Cố Thâm, không quên nổi anh ta hay không cũng không chắc nữa.
Mà là vì bản thân tôi có vấn đề về tinh thần rồi, bên cạnh không còn bạn bè hay người thân nào nữa.
Dường như cũng không biết, có thể viết tên ai tiếp.
Trong ấn tượng của tôi, ngoại trừ bà nội và Lục Trì, hình như chỉ có Cố Thâm đối xử tử tế với tôi.
Mặc dù, sau này tôi mới hiểu ra rằng sự tử tế đó chỉ là vì anh ta cảm thấy tôi giống Thẩm Tư Tư mà thôi.
Khi tôi viết xong quyển nhật ký thứ ba, bác sĩ điều trị tâm lý cho tôi đã phát hiện ra quyển nhật ký của tôi.
Bác sĩ là một người đàn ông ôn hòa và nhẫn nại, khi thôi miên điều trị cho tôi, bác ấy nhẹ giọng hỏi tôi:
“Cố Thâm là ai?”
Tôi mơ màng chìm đắm, ý thức không tỉnh táo, mơ hồ trả lời:
“Bạn trai cũ ạ.
“Con rất thích anh ấy, nhưng mà anh ấy không yêu con”.
Câu hỏi này, bác sĩ tâm lý đã hỏi đi hỏi lại tôi rất nhiều lần.
Lần cuối cùng ông hỏi tôi là khi tôi đang ở trên giường trong phòng ngủ của bác ấy.
Tôi mơ hồ hỏi bác ấy: “Tại sao không ở phòng khám tâm lý? Đây là đâu?”
Bác ấy trả lời tôi: “Tiểu Ninh, anh là Cố Thâm mà”.
Rất nhiều chuyện sau đó, tôi đều không nhớ.
Chỉ nhớ khi tỉnh dậy, tôi thấy trên người mình toàn là những vết bầm tím lớn.
Người nằm bên cạnh tôi là bác sĩ tâm lý của tôi chứ không phải Cố Thâm.
Tôi bỗng nhớ lại, Cố Thâm chưa bao giờ gọi tôi là “Tiểu Ninh”.
Anh ta gọi tôi đều kèm theo cả tên lẫn họ “Khương Ninh”.
Thì ra, trên thế giới này, có nhiều người đội lốt ma quỷ như vậy.
Tôi ra khỏi phòng ngủ, trèo lên sân thượng, rồi nhảy xuống.
Bác sĩ tâm lý của tôi sợ đến ngây người, thậm chí còn không phát hiện ra tôi có thể thở được nữa mà vội vã vứt tôi vào khu đất hoang.
Tôi không biết mình đã ở trong khu đất hoang bao lâu, cho đến khi nhận được một cú điện thoại của Cố Thâm, tôi mới từ từ trút hơi thở cuối cùng.
13
Linh hồn tôi sa vào những cơn ác mộng đó.
Không biết bao lâu nữa mới có thể quay lại thế giới thực.
Tôi vội vã tới trại tạm giam tìm bà nội nhưng bà không còn ở đó nữa.
Tôi không tìm thấy bà, chỉ có thể tìm cách tìm kiếm Cố Thâm.
Tìm thấy anh ta thì trời đã tối mịt.
Cố Thâm ngồi ở ghế sau xe, xe vừa đỗ ở cửa nhà xong.
Tôi gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, muốn hỏi anh ấy bà nội mình ở đâu nhưng lại không tài nào thốt ra được nửa lời.
Cố Thâm trò chuyện gì đó với tài xế ở đằng trước.
Phải lâu lắm, chủ đề của hai người mới nói đến bà nội tôi.
Cố Thâm có vẻ vô tình hỏi: “Bà cụ kia chuyển vào tù rồi phải không?”
Tài xế trả lời: “Đúng vậy. Đã tuyên án xong, chuyển người vào tù rồi”
Trái tim tôi như bị đ.â.m vào, nhói đau không thở được.
Cố Thâm thờ ơ “ừ” một tiếng.
Trong xe chìm vào sự im lặng dài đằng đẵng.
Tôi cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sắc mặt anh ta có vẻ không bình thường, bỗng hỏi một câu nữa:
“Khương Ninh… không đến thăm bà hả?”
Tài xế có phần cẩn trọng nói:
“Nghe nói là không đến.
“Nhưng, bên phía cảnh sát nói, người ch//ết là cháu gái của bà cụ kia, chính là cô Khương…”
Giọng đều đều của Cố Thâm đột ngột cao lên, mang theo chút tức giận mất kiên nhẫn:
“Cái tin vớ vẩn đó anh cũng tin sao?”
Có lẽ tài xế không ngờ rằng đột nhiên anh ta lại phản ứng lớn như vậy.
Người đàn ông trung tuổi giật mình, cơ hồ đem đầu co lại thành chim cút.
Giọng nói cũng nhỏ hẳn xuống: “Không… không tin, không thể thế được”.
Cố Thâm cười lạnh mấy tiếng liên tiếp, có vẻ thấy trò đùa này thế nào cũng quá lố bịch và nực cười.
Nghĩ được gì đó, anh ta tự an ủi như đang tận lực bổ sung, nói:
“Trước khi tôi về nước hai ngày còn gọi điện cho cô ấy.
Cô ấy… nói chuyện qua điện thoại”
Anh ta không nói dối.
Lúc đó tôi đang nằm trong đất hoang.
Bác sĩ tâm lý ném tôi ở đó, có lẽ vì quá hoảng loạn thậm chí còn chẳng lấy cả điện thoại của tôi đi.
Tối hôm đó đúng là đêm giao thừa, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi dùng chút sức lực cuối cùng nghe máy.
Đầu bên kia là giọng của Cố Thâm.
Anh ta nói: “Chúc mừng năm mới”.
Tôi mím môi, tiếc là không nói nên lời.
Một lúc sau, đầu bên kia lại nói: “Xin lỗi, nhầm số rồi”.
Tôi cảm nhận được anh định cúp máy rồi, dùng hết sức lực cuối cùng, cũng chỉ thốt lên được một chữ.
“Cứu…”