14
Ngay khi tôi vừa dứt lời.
Phía bên kia trực tiếp cúp máy và không gọi lại nữa.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra khi đó Cố Thâm cũng nghe thấy tôi nói chuyện trong điện thoại rồi.
Cố Thâm tối nay có vẻ nói nhiều hơn mọi khi, anh nói với bác tài xế ở phía trước:
“Dù người ch//ết là ai đi nữa, cũng không thể là cô ấy.”
Bác tài nhận ra anh có cảm xúc không ổn cho lắm, liên miệng phụ họa:
“Đúng, đúng, đúng.
“Cô Khương vẫn còn trẻ lắm, đang khỏe mạnh mà không thể nào gặp chuyện được.”
Cố Thâm mở điện thoại, tôi cũng không biết anh muốn xem cái gì.
Chưa kịp tìm thấy bất cứ thứ gì, tay anh đã tự dưng run rẩy, làm rơi điện thoại xuống thảm sàn.
Anh nhặt điện thoại lên, tỏ vẻ khó chịu tới cực điểm.
Không xem điện thoại thêm nữa, mà trực tiếp quẳng điện thoại sang một bên.
Cuối cùng xe dừng lại trước một nhà hàng.
Cố Thâm xuống xe đi vào, đến một gian phòng riêng mà bên trong đã có nhiều người.
Những người ở trong phòng cười nói chào anh vào ngồi, nửa đùa nửa thật mà nói:
“Tiệc này để động viên luật sư Cố, cũng tiện thể rửa trôi xui xẻo anh gặp phải từ khi về nước.”
“Phải nói rằng bình thường thì làm sao có thể có vận may như anh được, ngày đầu tiên về nước đã bị người ta tống tiền.”
Cố Thâm có vẻ không được vui lắm, có lẽ là vì những cuộc trò chuyện trên xe vừa rồi, trong mắt anh mang theo chút bực bội.
Anh không đáp lại mấy, sau khi ngồi xuống liền cầm ly rượu vang uống.
Thẩm Tư Tư ngồi xuống bên cạnh anh, giọng dịu dàng: “A Thâm, uống ít thôi, không sao chứ?”
Cố Thâm dường như không nghe thấy cô ta nói gì, không nói gì, chỉ lo uống rượu.
Có người cố tình gây sự, cười nói:
“Theo tôi, Tư Tư cô không được lắm ha.
“Cái hồi trước Khương Ninh cản luật sư Cố uống rượu, thế nhưng cản một lần là được.”
Tôi hình như lần đầu tiên nghe người ta đem tôi ra so sánh với Thẩm Tư Tư.
Nghe xong cũng không kiềm được, ngẩn ra một chút.
Thời gian tôi và Cố Thâm ở bên nhau không dài, nhưng đúng là vào một bữa tiệc tối, tôi đã từng ngăn anh uống rượu.
Tim anh không được tốt lắm, tôi từng thấy anh uống rượu bị đau tim một lần, từ đó tôi rất sợ anh đụng đến rượu.
Tôi nhớ có một lần trong bữa tiệc tối, anh cầm ly rượu vang lên.
Tôi đè tay anh xuống nhẹ nhàng nói: “A Thâm, đổi thành nước ép trái cây đi.”
Những người bạn ngồi xung quanh trêu chọc anh.
Cố Thâm vẫn bình thản, nhưng tôi gọi nhân viên phục vụ đổi nước ép trái cây thì anh cũng không từ chối.
Khi chuyển sang là về tôi, lại có người cười nói xen vào:
“Nhưng nói ra cũng thật khéo, người ch//ết chính là cháu ruột của bà lão tống tiền đó đấy.
“Kiểm tra ADN thì đúng chính là Khương Ninh, chính là bạn gái cũ của luật sư Cố.”
15
Chiếc ly đựng rượu vang trong tay Cố Thâm khẽ rung lên.
Rượu trong ly đổ ra ngoài, chất lỏng đỏ sẫm nhuộm bẩn chiếc áo vest màu đen của anh.
Ai cũng biết anh thích sạch sẽ, nhân viên phục vụ lập tức tiến lên nói:
“Luật sư Cố, để tôi xử lý bộ quần áo cho anh nhé?”
Cố Thâm dường như không nghe thấy tiếng của anh ta.
Anh ngẩng đầu lên, sắc mặt xấu đi thấy rõ, nhìn người đàn ông nói người ch//ết là tôi.
Lúc lên tiếng, các từ ngữ của anh gần như là run rẩy:
“Cô gái đã ch//ết kia, không phải Khương Ninh.”
Người đàn ông đối diện vừa vặn cũng là luật sư.
Có lẽ là do nghề nghiệp nên luật sư ít khi nói năng bừa bãi, cũng rất không thích bị người ta phản bác.
Nghe thấy thế, người đàn ông lập tức khẳng định chắc nịch:
“Sao lại không thể là, chẳng nhẽ ADN có thể làm giả sao?
“Vả lại ngũ quan trên khuôn mặt của người ch//ết vẫn hoàn chỉnh, vừa khéo tôi lại tham gia vào vụ án này, đã tận mắt thấy pháp y khám nghiệm tử thi rồi.”
Cố Thâm nhìn chằm chằm vào anh ta, đáy mắt đột nhiên nổi lên một tia hung tợn.
Giọng anh trở nên lạnh lùng: “Đồ điên”
Tôi chưa từng nghe Cố Thâm mắng người.
Theo ấn tượng của tôi, anh vẫn luôn ăn nói rất lễ phép, cảm xúc cũng ổn định đến đáng sợ.
Bây giờ đột nhiên anh lại như thế khiến tôi không khỏi sửng sốt.
Người đàn ông đối diện tức giận, “choang” một tiếng đứng phắt dậy:
“Này tôi nói anh Cố, anh mắng người gì chứ! Tôi có trêu chọc anh đâu chứ?!”
Cố Thâm không đáp lại nữa.
Sắc mặt anh càng ngày càng trở nên khác lạ, nâng ly rượu vang lên định mượn cồn để bản thân bình tĩnh lại.
Tôi không biết tại sao anh lại đột nhiên có phản ứng kỳ lạ như vậy.
Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể tin nổi, là vì tôi.
Hồi tôi quen anh, anh vẫn luôn bình thản đến đáng sợ.
Có vẻ như mọi chuyện có liên quan đến tôi đều không làm anh d.a.o động cảm xúc.
Nhưng lúc này, anh đưa ly rượu vang đến bên môi.
Có lẽ anh không biết, tay anh đang run lẩy bẩy.
Rượu không ngừng văng ra ngoài.
Đến khi tay anh như thể không còn cầm nổi, ly rượu trượt khỏi tay anh, vỡ “choang” trên sàn.
Rượu văng khắp nơi, nhuộm đỏ cả tấm thảm màu sáng, một mớ hỗn độn.
Như sự thật đã phơi bày toàn bộ, khiến Cố Thâm không thể làm ngơ nữa.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng trẻo lúc bình thường của anh giờ trở nên tái nhợt.