7.
Khương Tư Tư gọi taxi đưa chúng tôi về trường.
Cô ấy tiện tay nhét chiếc thẻ ngân hàng vừa định dùng để trả tiền ăn cho nam chính vào tay tôi.
“Mạnh Tĩnh, hôm nay cậu đã giúp tớ rất nhiều. Không chỉ giúp tớ phản công lại con hồ ly tinh Ôn Tâm kia mà còn giúp tớ hiểu rõ lý do anh Châu Lễ ghét tớ nữa, coi như đây là quà cảm ơn!”
Tôi phát hiện ra rằng, mỗi khi nam nữ chính gặp xui xẻo thì vận may của tôi sẽ nhiều thêm.
Đây có được coi là một dạng của định luật bảo toàn năng lượng không?
Tôi yêu định luật này rồi nha!
Khương Tư Tư lại hỏi tôi:
“Sao cậu biết Ôn Tâm sẽ gây chuyện thế? Còn giấu tớ mà mời cô ta đến bữa tiệc này nữa?”
“Tớ đoán thôi. Để đề phòng bất trắc nên tớ đã gọi trước.”
Cô ấy ôm lấy cánh tay tôi: “May khi có được một tuỳ tùng lúc nào cũng nghĩ cho tớ như cậu. Không, từ giờ trở đi cậu chính là bạn của tớ.”
Tôi nghĩ đến mấy chiếc thẻ ngân hàng trong túi. Chắc tôi cũng tu dữ lắm mới gặp được phú bà như Khương Tư Tư!
“Tư Tư, cậu thích Châu Lễ ở điểm nào?”
Đây là câu hỏi mà tôi luôn thấy rất thắc mắc.
Thằng cha Châu Lễ kia ngoài cái mặt đẹp trai ra thì có còn cái móng heo gì đâu.
“Anh ấy từng cứu mình.”
Khương Tư Tư kể cho tôi nghe rằng hôm đầu tiên vào lớp 10, cô ấy đã cãi nhau với người nhà. Khi đấy tâm trạng của cô ấy thực sự rất tệ, thế nên lúc sang đường không để ý, suýt bị xe tông. Là nhờ Châu Lễ kéo lại nên cô ấy mới tránh được tai nạn.
“Khi đó, tớ vừa gặp đã yêu anh ấy, cũng hùng hùng hổ hổ theo đuổi anh ấy. Nhưng tiếc là anh ấy không thích tớ. Đến hôm nay được cậu nhắc nhở, tớ mới phát hiện ra mình đã theo đuổi anh Châu Lễ sai cách mất rồi. Mạnh Tĩnh, cậu hãy cho tớ thêm một số lời khuyên để có thể cua được anh Châu Lễ nhé.”
Tôi mỉm cười: “Được thôi!”
Đến trước cổng trường, Khương Tư Tư thấy trời đã sẩm tối rồi mà vẫn còn một cụ bà lưng còng đang bán trái cây. Cô ấy đã mua hết cho cụ bà đó.
Thực ra Khương Tư Tư là một người rất tốt bụng.
Cái xui của cô ấy là gặp phải đôi nam nữ chính trời đánh đó.
Hai người họ là nam nữ chính của cuốn sách này, là trung tâm của thế giới. Tất cả những ai chống đối họ đều trở thành bia đỡ đạn, kết cục thì không chết cũng què, thảm không nhìn nổi.
Khương Tư Tư đã thay đổi số phận của tôi, một nhân vật quần chúng nghèo khổ. Tôi cũng muốn thay đổi số phận của cô ấy.
Người như Khương Tư Tư xứng đáng có một tương lai rực rỡ.
8.
Chúng tôi về ký túc xá chưa được bao lâu thì Ôn Tâm cũng về đến.
Cô ta biết rằng hôm nay mình đã đi sai một nước cờ.
Không chỉ không bôi nhọ được Khương Tư Tư, còn khiến bạn cùng phòng xa lánh cô ta.
Không được, nhất định phải lật kèo!
Nên là ngay khi trở về ký túc xá, cô ta đã chạy đến trước mặt Khương Tư Tư, cúi đầu xuống thật thấp, nói lời xin lỗi:
“Tư Tư, thực sự xin lỗi, là do mình đã hiểu lầm cậu. Mình tưởng rằng cậu mời Mạnh Tĩnh với những người khác đi ăn nhưng cố tình không gọi mình, muốn cô lập mình nên mình mới dẫn anh Châu Lễ đến tìm cậu.”
“Mình cũng không muốn bản thân nhạy cảm quá khích như vậy, chỉ là mình sợ bị tổn thương thôi.”
“Bố mình mất khi mình còn rất nhỏ, mẹ mình vất vả nuôi mình lớn. Bạn học ai nấy đều bảo mình là đồ không có bố, không chịu chơi với đứa mồ côi như mình, còn cô lập và bắt nạt mình đủ kiểu. Sau đó anh Châu Lễ đã dạy dỗ bọn họ một trận, bấy giờ cuộc sống của mình mới khá khẩm hơn một chút…”
Kể về chuyện xưa, gương mặt cô ta toát lên vẻ đau thương cùng cực, nước mắt liên tục tuôn như mưa.
Mấy cô bạn cùng phòng nghe “sen trắng nhỏ” kể lể xong thì không còn ý kiến gì với cô ta nữa, quay qua quay lại bắt đầu tự kiểm điểm xem vừa rồi thái độ đối với cô ta có tệ quá hay không.
Họ an ủi Ôn Tâm:
“Nếu chỉ hiểu lầm thôi thì giải thích rõ là được rồi.”
Ôn Tâm cắn môi, bướng bỉnh nói:
“Tư Tư, cậu sẽ tha thứ cho mình chứ?”
Khương Tư Tư đã chịu nhiều thiệt thòi từ Ôn Tâm, cũng biết cô ta thích giả bộ đáng thương, khiến người khác đều đứng về phe cô ta. Cô ấy mà tha thứ cho Ôn Tâm chắc có nước trời sập.
Với tính cách của cô ấy, ít nhiều gì cô ấy cũng phải cười nhạo Ôn Tâm vài câu, chẳng hạn như “đừng giả đò nữa, tôi biết tỏng cô là hạng người gì”, “cô đừng hòng dùng cái đạo đức giả dối của cô trói buộc tôi”,…
Cứ như thế bạn cùng phòng sẽ càng cảm thông với Ôn Tâm hơn, trong lòng cũng sẽ nảy sinh suy nghĩ khác về Khương Tư Tư.
Ôn Tâm một phát trúng đích.
Tất nhiên là đừng mơ tôi cho Ôn Tâm có được cơ hội này, thế nên tôi nói ngay tắp lự:
“Ôn Tâm, thực ra tôi rất hâm mộ cậu đấy.”
“Sao lại thế?”
“Cậu có mẹ yêu thương che chở, có cả Châu Lễ luôn ở bên bảo vệ cậu. Cậu chẳng biết đâu, từ nhỏ tôi đã sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bố mẹ không thương yêu gì, ở trường bị bắt nạt, hãm hại cũng không ai bảo vệ. Vừa mới tốt nghiệp phổ thông, bố mẹ tôi đã định bán tôi đi để đổi lấy tiền sính lễ. May mà tôi phát hiện sớm nên mới trốn thoát được, xong lại phải đi làm hùng hục suốt hai tháng trời mới gom đủ học phí. Nhưng may mắn thay vì tôi đã gặp được Tư Tư, sau này tôi không còn phải lo lắng về tiền trang trải cuộc sống nữa…”
Nghe tôi bình thản kể lại câu chuyện đời mình, những cô bạn cùng phòng đều rớt nước mắt.
Giả bộ tội nghiệp hả mày! Mày có chuyên nghiệp bằng bố mày không?
Chỉ cần có bố mày ở đây, mày đừng hòng dùng cách giả đò đáng thương để đạt được mục đích!
Ừ chưa xong đâu, mục đích của tôi đơn thuần đâu chỉ có thế, tôi túm tóc Ôn Tâm.
Ôn Tâm hét lên: “Mạnh Tĩnh, cậu làm gì vậy?!”
“Ôn Tâm, khổ cực khó khăn gì tôi cũng nếm trải hết rồi, người như cậu tôi cũng gặp cả tá ở ngoài đường rồi. Nếu cậu thực sự nhạy cảm, cậu sẽ không dễ dàng vạch áo cho người xem lưng, để người khác nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại đâu.”
“Cậu biết chắc rằng Tư Tư của bọn tôi là người có tính cách thật thà. Cậu ấy dám yêu dám hận, sẽ không tha thứ cho cậu. Cho nên cậu mới khóc lóc rồi giả vờ đáng thương, đẩy Tư Tư vào thế yếu, cứ như nếu không tha thứ cho cậu thì cậu ấy đã làm một việc trái luân thường đạo lý!”
“Tư Tư là người tốt nhất trong số nhưng người tôi từng gặp, nếu cậu còn dám bày những trò bẩn thỉu này nữa thì đừng trách tôi không khách sáo, biết chưa?”
Mấy cô bạn cùng phòng như bừng tỉnh.
Vẻ mặt Ôn Tâm nháy mắt trở nên tái nhợt, vội vàng lắc đầu:
“Cậu đừng nói thế, sao mình lại có suy nghĩ đó được.”
Tôi cười lạnh: “Có hay không thì trong lòng cậu tự hiểu rõ!”
Có tôi ở đây, tạm thời Ôn Tâm cũng không dám giở trò gì nữa. Cô ta nức nở trở về giường của mình.
Còn Khương Tư Tư lại chạy đến chỗ tôi.
Mắt cô ấy đỏ hoe, hít hít mũi, nhét vào tay tôi một chiếc thẻ ngân hàng nữa.
“Đây là?”
Khương Tư Tư hơi ngượng ngùng nói:
“Mình nhiều tiền quá. Cậu là bạn thân của mình nên hãy giúp mình tiêu bớt nha.”
Chả nhẽ cậu ấy nghĩ gì tôi còn không hiểu hay sao?
Khương Tư Tư nghe được những chuyện tôi đã từng trải qua, cảm thấy đau lòng thay tôi nên mới lén đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, ý là muốn tôi được sống đủ đầy hơn.
Ôn Tâm thấy Khương Tư Tư lại đưa thẻ ngân hàng cho tôi, đôi mắt vốn đã khóc đến mức đỏ hoe nay càng đỏ hơn nữa.
Cô ta chủ động nhắc:
“Tư Tư, cậu biết sau đó mình với anh Châu Lễ đã rời khỏi nhà hàng như thế nào không?”
“Như thế nào?”
Tuy Khương Tư Tư ghét Ôn Tâm nhưng luôn không thể cưỡng lại tất cả những chuyện liên quan đến Châu Lễ.
Qua lời Ôn Tâm kể thì cuối cùng, Châu Lễ với cô ta đã phải dùng thẻ tín dụng của mình để trả hết bữa ăn đắt đỏ xa xỉ ấy.
Trong đó Châu Lễ đã quẹt mười tám nghìn tệ. Do thẻ anh ta hết hạn mức nên Ôn Tâm chủ động quẹt nốt năm nghìn còn lại, còn nói rằng cô ta sẽ tự trả năm nghìn này.
Dù sao cũng vì ra mặt cho cô ta nên Châu Lễ mới phải mất tiền thế này.
Ôn Tâm chủ động nhắc đến những chuyện này không phải để thỏa mãn sự tò mò của Khương Tư Tư.
Cô ta nghĩ Khương Tư Tư là người vung tiền như rác, muốn Khương Tư Tư trả tiền giúp Châu Lễ.
Vì vậy sau khi cô ta kể xong chuyện đó lại bắt đầu khóc kể lể về sự cơ cực của Châu Lễ. Nói là vất vả lắm anh ta mới thi đỗ đại học. Giờ lại nợ một khoản tiền kếch xù, muốn trả nợ thì anh ta phải nai lưng ra làm việc. Anh ta chỉ là một sinh viên đại học bình thường mà thôi, nhẽ ra không nên mang một gánh nặng như thế trên lưng.
Cô ta khóc mãi nhưng nhìn qua chỉ thấy Khương Tư Tư vẫn ung dung chăm sóc da, nào có ý định ra tay giúp đỡ.
Ôn Tâm kiềm chế hết nổi rồi:
“Khương Tư Tư, cậu không nghe thấy tôi nói gì sao?”
“Nghe rồi mà, cậu nói anh Châu Lễ nợ mười bảy hay mười tám nghìn tệ gì đó. Cậu yên tâm, tôi sẽ không trả thay anh ấy một xu nào đâu. Tôi tin anh Châu Lễ là người giỏi giang, chắc chắn có thể dễ dàng kiếm được tiền trả hết nợ!”
Rõ ràng là Khương Tư Tư đã nghe theo những gì tôi nói trên đường về ký túc xá.
Những lời đó chủ yếu có nghĩa là không cho Châu Lễ tiêu một xu nào của cô ấy, nhất mực tin tưởng và khẳng định tài năng của anh ta.
Ôn Tâm nghẹn họng:
“Anh Châu Lễ vẫn còn là sinh viên, cậu có tin tưởng thái quá vào khả năng của anh ấy không thế?”
Khương Tư Tư nghiêm túc nói:
“Chính cậu đã nói vậy mà, luôn mồm nhắc tới “đừng coi thường người nghèo”. Khi ấy tôi không để trong lòng, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy rất có lý. Tôi mà cho anh Châu Lễ tiền thì chẳng phải là coi thường năng lực của anh ấy sao? Không, tôi không thể làm vậy, tôi như vậy là đang dùng tiền làm nhục anh ấy. Tôi tin, với năng lực của anh Châu Lễ, đừng nói là trả nợ mười bảy, mười tám nghìn, mà ngay cả nợ một trăm bảy mươi, một trăm tám mươi nghìn tệ thì anh ấy vẫn có thể búng tay cái là bay.”
Dường như Ôn Tâm đến chết cũng không cam tâm:
“Nhà cậu giàu nứt vách đổ tường, chỉ cần cậu bớt mua một chiếc túi xách là có thể dễ dàng giúp anh ấy vượt qua khốn cảnh trước mắt. Chẳng lẽ cậu không muốn anh Châu Lễ cảm ơn cậu sao?”
Khương Tư Tư nhìn cô ta:
“Ôn Tâm, cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à? Tôi đã bao giờ giúp anh Châu Lễ mà nhận được một lời cảm ơn chưa? Tôi sẽ không đưa cho anh Châu Lễ thêm một xu một cắc nào nữa, vì như vậy chỉ khiến anh ấy ngày càng xa cách tôi thôi. Tôi sẽ không mắc mưu cậu nữa đâu. Yêu một người thì phải tin tưởng người đó! Anh Châu Lễ mãi đỉnh!”
Tôi gật đầu hài lòng.
Ừm ừm, chỉ cần khen Châu Lễ nhiều vào là được, dù sao khen người ta cũng có tốn tiền gì đâu.
Còn tiêu tiền cho anh ta thì miễn đi. Tiêu tiền cho đàn ông là xui cả đời!
Ôn Tâm suýt hộc máu.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu được thế nào là tự rước họa vào thân.
Ôn Tâm lại thấy không đúng. Câu “đừng coi thường người nghèo” đó cô ta đã nói với Khương Tư Tư vô số lần, không lý nào lần này Khương Tư Tư lại tự dưng thông não nghe theo được.
Chắc là cô ta đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía tôi chứa đầy oán hận, khiến tôi không khỏi cảm thấy rùng mình.
Dù sao thì bị nam nữ chính để mắt tới cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.