1001 Cách Trở Nên Giàu Có

Chương 2


5.
Khương Tư Tư rất vui nên tối đó đã mời nhóm bạn cùng phòng đi ăn thịt nướng.

Cô ấy đưa chúng tôi đến một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, giá cả giống hệt mấy con số thiên văn.

Sinh viên đại học thường rất hiếm khi có cơ hội đến những nơi thế này.

Lúc chuẩn bị ăn, những cô bạn cùng phòng đã chụp rất nhiều ảnh để đăng lên vòng bạn bè.

[Người vừa nhập học đã được bạn cùng phòng như thiên thần mời đi ăn đại tiệc là ai nào? Thì ra là tôi á!]

Bên dưới đầy lượt rẫy những like kèm theo bình luận sự ngưỡng mộ.

Bầu không khí giữa chúng tôi rất vui vẻ hòa thuận.

Khác với trong sách, ngay ngày đầu nhập học, Khương Tư Tư đã bị nữ chính gán cho cái mác kiêu ngạo, coi thường người khác nên những người bạn cùng phòng đều xa lánh cô ấy.

Ăn gần xong, mấy cô bạn đi vệ sinh.

Lúc này đây, nam chính Châu Lễ kéo cô bạn thanh mai mà anh ta yêu thương là Ôn Tâm đến.

Châu Lễ hùng hổ nói:

“Đủ rồi đó Khương Tư Tư. Chính tôi mới là người từ chối cô, có chuyện gì thì cô cứ nhắm vào tôi đây này! Cô giận cá chém thớt lên Ôn Tâm làm gì?”

Mới đầu thấy Châu Lễ đến, Khương Tư Tư còn rất vui.

Tuy nhiên, sau khi nghe Châu Lễ hỏi dồn mình, Khương Tư Tư lập tức như ăn phải thuốc nổ.

Cô ấy nổi giận mắng Ôn Tâm:

“Con chó này, mày lại dám chia rẽ tao với Châu Lễ à.”

Ôn Tâm lùi lại một bước, như thể bị dọa sợ.

Cô ta che miệng, mắt ngấn lệ, nói bằng giọng lí nhí:

“Tư Tư, không phải do mình mà. Là anh Châu Lễ thương mình, thấy cậu mời bạn cùng phòng đi ăn mà không gọi mình đi cùng nên anh ấy tưởng cậu muốn cô lập mình.”

Cô ta lại lắc đầu với Châu Lễ:

“Anh Châu Lễ, em không sao. Người xuất thân nghèo hèn như em vốn không xứng được ăn cùng một bàn với cô hai giàu có như Tư Tư. Cậu ấy không gọi em tới cũng là chuyện bình thường thôi.”

Châu Lễ thấy thế thì đau lòng vô cùng.

“Khương Tư Tư, cô xem Ôn Tâm vừa lương thiện vừa hiểu chuyện bao nhiêu. Cô sỉ nhục em ấy như vậy mà em ấy còn bênh vực cô đấy.”

Sống mũi Khương Tư Tư cay cay, ấm ức nói:

“Em không hề sỉ nhục cô ta!”

Mắt Châu Lễ tối sầm:

“Nói dối không biết ngượng. Tôi hiểu rất rõ cô là hạng người thế nào. Giờ cô xin lỗi Ôn Tâm ngay lập tức cho tôi.”

“Em…”

Khương Tư Tư kiêu ngạo như vậy nhưng chỉ cần gặp nam chính thì cô ấy lại như mất hết lý trí, trở nên thấp bé hèn mọn.

Lần này, tôi sẽ không cho Châu Lễ cơ hội tiếp tục làm thế nữa.

Tôi nắm tay Khương Tư Tư, ra hiệu với cô ấy rằng mọi chuyện đã có tôi lo:

“Xin lỗi cái gì? Trước đó Tư Tư đã bảo tôi mời Ôn Tâm đến ăn, là do tự cô ta không đến, liên quan gì đến Tư Tư của chúng tôi chứ?”

Ôn Tâm sửng sốt: “Cậu mời mình khi nào chứ?”

Tôi bình tĩnh, mở bản ghi âm cuộc gọi lên.

Trong đoạn ghi âm, tôi vừa mới mở lời nói: “Ôn Tâm, Tư Tư muốn mời cậu…”

Thì Ôn Tâm ở đầu dây bên kia đã ngắt lời tôi: “Con chó của Khương Tư Tư đấy à, đừng làm phiền tao.”

Nói xong, cô ta cúp máy luôn.

“Nghe thấy chưa? Rõ ràng là Tư Tư đã bảo tôi mời Ôn Tâm rồi. Do chính Ôn Tâm láo toét cúp máy của tôi, còn mắng tôi là chó.”

Tôi hiểu rõ tính cách của nữ chính, nhạy cảm yếu đuối, còn thích giả bộ đáng thương nữa.

Khi Khương Tư Tư mời các cô bạn cùng phòng đi ăn mà không gọi cô ta thì tôi đã biết Ôn Tâm sẽ giở chiêu này ra. Nên là tôi đã chuẩn bị từ sớm.

Nghe thấy đoạn ghi âm này, sắc mặt của Châu Lễ đã dịu đi nhiều, ánh nhìn Ôn Tâm có chút trách cứ.

Ôn Tâm tái mặt, há hốc miệng, lại định bắt đầu đổ lỗi cho người khác.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt.

Vừa rồi bị Ôn Tâm vu oan như thế nhưng Khương Tư Tư vẫn nhịn được cơn giận, ấy vậy mà lúc này đã tức đến mức bùng nổ. Cô ấy xông đến trước mặt Ôn Tâm, cho cô ta ăn hẳn một bạt tai.

“Con điếm này, bình thường mày nói xấu tao trước mặt anh Châu Lễ thì cũng thôi đi, sao còn dám bắt nạt Mạnh Tĩnh của tao nữa? Mạnh Tĩnh đã có tội tình gì với mày hả?”

Châu Lễ vội vàng muốn bắt lấy tay Khương Tư Tư. Tôi túm chặt tay anh ta, trở tay tặng anh ta hai cái tát:

“Tôi không cho phép anh động đến một sợi tóc nào của cậu ấy.”

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng, phải có nhân viên phục vụ tới can ngăn chúng tôi mới ngừng chiến.

Có thể thấy trên mặt nam nữ chính hằn đỏ dấu tay, đầu tóc rối bù, còn tặng thêm vài vết cào trên cổ.

Xong nhìn lại tôi với Khương Tư Tư, ngoài việc quần áo nhăn nhúm một xíu, thì còn lại không hề hấn gì.

Trong trận chiến này, tôi với Khương Tư Tư thắng đậm!

Tôi kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

Tôi thấy ngứa mắt thằng cha nam chính này lâu rồi. Anh ta khởi nghiệp thành công đều là nhờ sự hỗ trợ của Tư Tư, nhưng sau đó lại lập mưu làm công ty nhà Tư Tư phá sản, gia đình tan nát. Anh ta còn nói rằng việc bị Tư Tư dùng tiền đập vào mặt khiến anh ta cảm thấy rất nhục nhã.

Bây giờ nam chính sẽ không còn cảm thấy nhục nhã nữa.

Tôi thề với lòng sẽ không để Khương Tư Tư đưa thêm một xu một cắc nào cho nam chính nữa. Tôi sẽ chịu đựng sự nhục nhã này thay anh ta!

6.
Mấy cô bạn cùng phòng vừa từ nhà vệ sinh trở về nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của đôi nam nữ chính thì không khỏi kinh ngạc:

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi nhún vai: “Còn có chuyện gì nữa. Vì Tư Tư gọi chúng ta đi ăn mà không dẫn theo Ôn Tâm, Ôn Tâm liền gọi anh trai trúc mã của cô ta đến gây sự với Tư Tư.”

Mấy cô bạn cùng phòng tròn cả mắt:

“Sao Ôn Tâm lại trơ trẽn thế? Tư Tư muốn mời ai đi ăn thì mời, cô ta có quyền gì mà xía mỏ vào? Hành động này của cô ta khác gì mấy người ăn xin đâu?”

“Có khác chứ. Lúc người ăn xin đi xin ăn thì thái độ của họ đâu có làm như mình là ông nội người ta đâu.”

“Nhỏ tiếng thôi, Ôn Tâm còn ở đây đó.”

“Có gì mà phải nhỏ tiếng, dám làm thì dám chịu, bộ tớ nói sai à?”

Vì Khương Tư Tư hào phóng mời bạn cùng phòng đi ăn một bữa thịnh soạn nên mọi người đều có ấn tượng tốt với cô ấy.

Huống chi những việc làm của Ôn Tâm thực sự quá đáng, vô tình khiến các bạn cùng phòng có chiều hướng nghiêng về phía Khương Tư Tư hơn.

Cảm nhận được ánh mắt khinh thường của mọi người, sắc mặt của nam nữ chính lúc xanh lúc trắng.

Là nam nữ chính, lòng tự trọng của họ đều cao chót vót, không chịu được chuyện bị nói kháy.

Mặt Châu Lễ đen như đít nồi:

“Ai nói chúng tôi đến ăn xin? Đừng có nhìn ai cũng bảo ăn mày! Chỉ là một bữa ăn thôi mà, sao chúng tôi lại không đủ tiền trả được?”

Nói xong, anh ta liền cứng rắn kéo tay Ôn Tâm sang bàn bên ngồi.

Thực đơn của nhà hàng nổi tiếng trên mạng này không hề có giá.

Mỗi món ăn đều được tính giá theo mùa, phải hỏi nhân viên phục vụ mới biết giá của từng món là bao nhiêu.

Châu Lễ sợ bị người ta khinh là bủn xỉn keo kiệt nên không hỏi giá mà gọi bừa vài món.

Sau khi gọi xong, anh ta giả đò hào phóng hỏi Ôn Tâm:

“Em muốn ăn gì cứ gọi, không cần phải tiết kiệm tiền cho anh.”

Ôn Tâm được cưng mà sợ.

Cô ta lại quay sang nhìn Khương Tư Tư: “Anh Châu Lễ, thế không hay lắm đâu. Anh còn chưa từng mời Tư Tư đi ăn, cô ấy thấy anh đối xử tốt với em như vậy sẽ không vui đó.”

Châu Lễ cau mày: “Quan tâm tới cô ta làm chi.”

Khương Tư Tư siết chặt tay, dường như đang tức giận vô cùng.

Nhưng chẳng lâu sau, đôi nam nữ chính của chúng ta đã không còn cười nổi nữa.

Hóa đơn được đưa ra, tổng cộng là hai mươi hai nghìn ba trăm linh năm tệ.

Châu Lễ nhíu mày: “Chúng tôi chỉ gọi năm món, đắt gì mà như cắt cổ người ta thế?”

Nhân viên phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp:

“Thịt bò với hải sản mà hai vị đã gọi được chúng tôi vận chuyển bằng đường hàng không, là loại có chất lượng hàng đầu, giá cả như này đã rất hợp lý rồi ạ.”

Ôn Tâm cười gượng: “Tụi em còn là sinh viên, có thể giảm giá một chút không ạ?”

Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ phai nhạt đôi chút: “Không được ạ.”

Ôn Tâm hỏi Châu Lễ: “Anh Châu Lễ ơi, phải làm sao bây giờ?”

Nếu như là trước đây, chắc chắn Châu Lễ có thể trả được số tiền này.

Bởi vì Khương Tư Tư biết hoàn cảnh gia đình của Châu Lễ khó khăn. Cha anh ta nghiện cờ bạc, bà nội lại bị bệnh nặng. Nên cô ấy luôn tìm mọi lý do để đưa tiền cho Châu Lễ.

Đâu ai ngờ được tôi, một kẻ nghèo kiết xác đã xen vào, cuỗm đi chiếc thẻ ngân hàng do Khương Tư Tư cho nhưng đã bị Châu Lễ quẳng xuống đất đó.

Bây giờ Châu Lễ móc ra được tiền mới là lạ.

Còn cái cô Khương Tư Tư này vừa thấy Châu Lễ gặp thế khó là lại muốn thanh toán giúp anh ta.

Tôi ngăn cô ấy lại: “Tư Tư, cậu không được làm vậy. Cậu nghĩ kỹ lại đi, thường thì những lúc thế nào anh ta sẽ ghét cậu nhất?”

“Là những lúc tớ đưa tiền cho anh ấy.” Khương Tư Tư thấy rất khó hiểu: “Sao lại thế nhỉ?”

“Bởi vì lòng tự trọng của anh ta rất lớn. Mỗi lần cậu giúp đỡ, anh ta đều cảm thấy cậu như đang sỉ nhục anh ta, chê anh ta vô dụng, chỉ có thể sống dựa vào sự giúp đỡ của cậu vậy.”

Khương Tư Tư như bừng hiểu ra tất cả:

“Tớ hiểu rồi. Bắt đầu từ hôm nay, tớ sẽ tôn trọng anh ấy!”

Như để chứng minh lời tôi nói, Châu Lễ vừa nhìn thấy chiếc thẻ ngân hàng trên tay Khương Tư Tư thì đã lạnh lùng nói: “Khương Tư Tư, đây là chuyện của tôi, không cần cô xen vào.”

Khương Tư Tư nghe lời tôi, sợ Châu Lễ hiểu lầm nên vội nói ngay:

“Em sẽ không xen vào. Em biết anh Châu Lễ giỏi nhất!”

Rồi cô ấy kéo tay tôi chạy đi, như thể phía sau có quái vật đang lùng sục mình vậy.

Châu Lễ sửng sốt.

Thậm chí Ôn Tâm còn bật thốt ra: “Hả? Sao lần này Khương Tư Tư bỏ đi thiệt luôn vậy?”

Cô ta nhìn tờ hóa đơn dài ngoằng trước mặt, hoảng sợ nói:

“Anh Châu Lễ, phải làm sao bây giờ? Hai đứa sinh viên nghèo như tụi mình lấy đâu ra hai mươi nghìn tệ chứ?”

Châu Lễ miễn cưỡng bình tĩnh lại:

“Sẽ có cách thôi. Không có Khương Tư Tư, tụi mình vẫn có thể sống tốt!”

Tôi ngoái đầu nhìn họ.

Tốt nhất là nam chính nên giữ vững khí phách như vậy.

Trong sách, thằng cha nam chính này luôn miệng nói rằng nếu không có sự giúp đỡ của Khương Tư Tư thì anh ta vẫn sẽ thành công như thường.

Tôi muốn xem xem, nếu Khương Tư Tư thực sự không giúp anh ta nữa, liệu anh ta còn có thể trở thành thanh niên kiệt xuất khiến mọi người ngưỡng mộ như trước hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.