1.
Hôm nhập học đại học, trước cổng trường chật cứng người.
Tôi cố chen vào, mới nhìn một cái đã thấy đôi nam nữ chính với nữ phụ độc ác của thế giới này.
Chứng kiến cảnh nữ phụ độc ác nhét một tấm thẻ ngân hàng vào tay nam chính nghèo khó.
Nam chính vứt thẻ đi, tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ rồi mắng cô ấy:
“Khương Tư Tư, tôi không cần cô bố thí.”
Nữ chính ăn mặc giản dị cũng gật đầu phụ họa: “Đừng coi thường chúng tôi, mau lụm mấy đồng tiền dơ bẩn của cậu lên rồi cút đi.”
Nữ phụ độc ác Khương Tư Tư tức đến mức đỏ bừng cả mặt, thoáng bối rối không biết làm sao.
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng đang nằm chỏng chơ dưới đất, mắt sáng lóa như bóng đèn pha.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong đó có tới năm mươi nghìn tệ lận.
Tôi lập tức chạy tới nhặt thẻ ngân hàng lên, nhìn Khương Tư Tư như nhìn nữ thần:
“Em cần! Chị gái xinh đẹp ơi, tới bố thí em đi! Tới sỉ nhục em đi!”
Nam nữ chính: ???
Khương Tư Tư có bậc thang để bước xuống nên vẻ mặt dịu lại một chút, xua tay: “Tặng cậu đó.”
Nữ chính tiếc nuối nhìn tấm thẻ ngân hàng rồi chả hiểu sao lại trừng mắt nhìn tôi.
Vốn dĩ ở trong sách, nam nữ chính nghèo khổ sẽ cương trực từ chối mọi sự lấy lòng của nữ phụ độc ác, ra vẻ “đói cho sạch, rách cho thơm”, cuối cùng mới miễn cưỡng nhận lấy.
Lần này tự dưng bị tôi nẫng tay trên, họ không ghim tôi mới là lạ.
Tôi lại giả vờ như không thấy mà chân thành khen Khương Tư Tư một câu: “Phú bà ơi, cậu thật là tốt bụng.”
“Cậu thiếu tiền lắm à?”
Tôi gật đầu.
Khương Tư Tư tiện tay nhét cho tôi một hộp quà nhỏ, bên trong là sợi dây chuyền bằng kim cương:
“Giúp tôi mang hành lý đến ký túc xá. Đây là tiền công của cậu!”
Nét mặt nữ chính càng thêm nhăn nhó.
Lúc bình thường, mỗi lần nữ phụ độc ác lấy lòng nam chính thì cũng lấy lòng cả thanh mai trúc mã của nam chính là nữ chính.
Sợi dây chuyền này vốn nên thuộc về cô ta.
“Không thành vấn đề!”
Tôi xách hành lý của Khương Tư Tư lên rồi cùng cô ấy đi về phía ký túc xá.
2.
Tôi hành động như vậy không phải vì tôi mặt dày, mà là do tôi thật sự quá nghèo.
Năm năm trước, tôi gặp tai nạn xe hơi rồi bỗng trở thành một nhân vật quần chúng không nghèo cũng hèn trong quyển sách này.
Nghèo đến mức nào á?
Chỗ tôi ở là một túp lều tranh, quần áo tôi mặc là mấy bộ rách bươm mà người khác bỏ đi, một năm không được ăn nổi vài bữa thịt.
Nếu không nhờ tôi học giỏi nên được miễn toàn bộ học phí, năm nào cũng giành được học bổng thì có khi bố mẹ đã bắt tôi bỏ học đi lấy chồng rồi.
Sau khi thi tuyển sinh đại học xong, bố mẹ tôi định trói tôi lại rồi ép gả cho một lão già độc thân ở thôn bên cạnh để lấy tiền sính lễ.
Tôi vội vàng cầm theo giấy báo trúng tuyển đại học cùng với số tiền tiết kiệm được trong những năm qua trốn đi luôn.
Dạo này tôi có ra ngoài làm thêm, tằn tiện lắm cũng gom đủ học phí nhưng tiền sinh hoạt lại trở thành vấn đề.
Giờ có năm mươi nghìn tệ từ trên trời rơi xuống, thế là tôi đủ tiền chi tiêu trong bốn năm đại học rồi.
Lúc đến ký túc xá, tôi mới phát hiện mình và Khương Tư Tư còn ở chung phòng nữa chứ.
Nghĩ đến những tình tiết xảy ra trong sách, Khương Tư Tư ở trong ký túc dùng mọi cách lấy lòng nữ chính nhưng lại bị nữ chính chế giễu, cứ luôn miệng nói “cậu xem thường tôi”, “tuy tôi nghèo nhưng tay chân tôi lành lặn, không cần cậu bố thí”.
Cơ mà nói cho bon mồm thế thôi nhưng cuối cùng kiểu gì cô ta cũng miễn cưỡng nhận hết.
Gần quan thì được ban lộc mà.
Tôi siết chặt nắm tay.
Nếu như nữ chính đã không thích, vậy thì để tôi chịu đựng nỗi phiền não này hộ cô ta đi!
Tôi tốt bụng quá, tự tôi cũng thấy cảm động chết mất thôi!
3.
Nghĩ đến tương lai rực rỡ phía trước, tôi không khỏi bật cười hố hố!
Khương Tư Tư thấy lạ bèn hỏi: “Cậu cười gì vậy?”
Tôi thành thật đáp: “Nghĩ đến bốn năm đại học tới đây sẽ được ở cùng với một phú bà xinh đẹp, tốt bụng như cậu đây khiến tớ vui lắm.”
Khương Tư Tư đỏ mặt: “Tớ cũng không tốt như cậu nói đâu. Mà, cứ gọi tớ là Tư Tư được rồi.”
Cô ấy chú ý đến chỗ hành lý ít ỏi của tôi, hơi kinh ngạc, hỏi: “Cậu chỉ mang có nhiêu đây đến nhập học thôi à?”
Đồ đạc của tôi rất đơn giản, chỉ có hai bộ quần áo với một đôi giày.
Còn đồ dùng hàng ngày thì tôi định lát nữa sẽ ra siêu thị mua.
“Ừm, đây là toàn bộ gia tài của tớ đấy.”
Khương Tư Tư cau mày, chẳng nói chẳng rằng nắm tay tôi kéo ra ngoài luôn.
“Tớ đưa cậu đi mua sắm. Phú bà hàng hiệu như mình không cho phép tùy tùng dưới trướng ăn mặc quê mùa như này được!”
Tôi không hề phản kháng mà chấp nhận sự thật mình đã trở thành tùy tùng của Khương Tư Tư.
Làm tuỳ tùng cũng ngon mà.
Tôi nhớ trong sách viết rằng Khương Tư Tư rất hào phóng với tuỳ tùng của mình.
Nhưng tuỳ tùng đó cũng giống y xì nam nữ chính, bọn họ quá đề cao lòng tự trọng của bản thân. Cô ta cho rằng Khương Tư Tư đối xử tốt với mình là đang bố thí cho mình, cuối cùng còn phản bội lại Khương Tư Tư.
Lần này, chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.
Đến trung tâm thương mại, Khương Tư Tư dẫn tôi đến thẳng khu quần áo.
“Bộ này cậu mặc đẹp lắm, gói lại!”
“Bộ kia cũng hợp với cậu nốt, gói lại luôn!”
“Còn bộ này nữa!”
Tôi nhìn giá trên mác quần áo rồi thầm hít một hơi thật sâu.
Bốc đại một bộ quần áo nào đó thôi cũng đã bằng tiền sinh hoạt của tôi mấy tháng trời rồi.
Tôi ngăn cô ấy lại:
“Đắt quá, mình thấy quần áo ở khu phố phía sau trường cũng đẹp lắm.”
Khương Tư Tư khoát tay: “Đừng tiết kiệm tiền cho phú bà hàng hiệu như mình. Mình chẳng bao giờ thiếu tiền cả.”
Cô ấy thật là… Tôi khóc chết mất!
Chỉ nửa tiếng sau, tôi đã cầm một đống túi to túi nhỏ trên tay.
Nếu không vì tôi xách hết nổi thì có khi Khương Tư Tư còn muốn mua cho tôi thêm loạt đồ nữa.
“Được rồi, tạm thời cứ thế này trước đã.” Khương Tư Tư vẫn chưa thỏa mãn.
Đến khi đi qua cửa hàng trang sức, cô ấy lại dừng bước.
“Mạnh Tĩnh, cậu có thấy trên cổ, trên tay cậu thiếu thứ gì không?”
Tôi đoán được điều cô ấy đang nghĩ nên lắc đầu: “Tớ thấy thế này là đủ rồi.”
“Không được, phú bà hàng hiệu không cho phép tùy tùng của mình ăn mặc giản dị như vậy. Người khác coi thường cậu tức là đang coi thường tớ đó, hiểu chưa?”
Hong hiểu, hong muốn hiểu.
Tôi chỉ biết rằng, có vẻ như sự giàu sang phú quý ngập trời sắp giáng xuống đầu tôi rồi.
4.
Lúc bước ra khỏi cửa hàng trang sức, trên cổ tôi đã xuất hiện một sợi dây chuyền kim cương, trên tay cũng có thêm một chiếc vòng tinh xảo.
Sau đó, tôi cảm thấy sinh viên mà đeo trang sức thì quá là khoe mẽ nên trước khi vào cổng trường tôi đã lặng lẽ tháo chúng ra.
Đến ký túc xá, bốn người bạn cùng phòng khác đã tề tựu đông đủ, trong đó có cả Ôn Tâm.
Nữ chính Ôn Tâm vừa nhìn thấy những túi to túi nhỏ trên tay tôi liền cau mày trách cứ Khương Tư Tư:
“Khương Tư Tư, cậu có quá đáng quá không vậy? Mạnh Tĩnh là bạn học chứ không phải người hầu của cậu. Cậu sai khiến cậu ấy, bắt cậu ấy xách cho cậu nhiều túi to túi nhỏ thế này là quá thiếu tôn trọng người khác rồi đó!”
“Không phải như vậy đâu…”
Tôi vừa định giải thích thì Ôn Tâm đã ngắt lời tôi:
“Mạnh Tĩnh, cậu không cần nói đỡ cho cậu ta. Cậu ta là người như thế nào mình hiểu rất rõ. Người như cậu ta, ỷ mình có mấy đồng tiền dơ bẩn mà ngẩng đầu hếch mũi xem thường người khác. Trong từ điển của cậu ta chưa bao giờ có hai chữ tôn trọng đâu.”
Khương Tư Tư tốt ở mọi điểm, chỉ là dễ bị khích.
Bị hiểu lầm, cô ấy cũng không giải thích mà mắng thẳng:
“Thì tao có sai mày đâu mà mày sủa?”
Mấy cô bạn cùng phòng khác tỏ vẻ không đồng tình: “Đủ rồi, mọi người đều là bạn cùng phòng, cậu nói chuyện hỗn như vậy làm gì?”
Lúc này, Ôn Tâm lại ra vẻ mình là người tốt, tủi thân nói: “Thôi, mình tin Khương Tư Tư không có ác ý với tớ đâu. Các cậu đừng bất hòa với nhau vì tớ mà.”
Khương Tư Tư suýt tức chết, định chửi tiếp.
Tôi vội vàng cắt ngang trước khi cô ấy lên tiếng:
“Đủ rồi đó Ôn Tâm, tưởng có mỗi mình cậu có mồm thôi hay sao mà nói mãi thế? Chỗ quần áo và giày dép này không phải của Khương Tư Tư mà là của tôi hết đó.”
Ôn Tâm sửng sốt:
“Cái gì? Không thể nào! Cậu nghèo như vậy thì làm gì có tiền mua được những bộ quần áo này?”
“Tôi nghèo thì sao nào, tôi nghèo thì ăn hết gạo nhà cậu hả? Cậu nói Khương Tư Tư không tôn trọng người khác, nhưng tôi thấy cậu mới là kẻ khinh người đó. Cậu ấy chưa bao giờ chê tôi nghèo! Cậu cho rằng tôi trộm cắp tiền của người khác hay được người khác bao nuôi thì mới mua được quần áo? Ôn Tâm này, mọi người đều là bạn học, đây là lần đầu gặp, sao cậu có thể suy đoán ác ý về tôi như thế? Bố mẹ tôi còn nói, người thành phố đều rất có học thức, không khinh thường người nhà quê như chúng tôi. Không ngờ…”
Tôi đã lĩnh hội được “tinh túy” từ bà mẹ hám lợi nhà mình. Trước tiên là than thở, nói oang oang vào, sau đó lẳng lặng rơi nước mắt, nhìn Ôn Tâm với vẻ mặt đau khổ tủi thân.
Như kiểu bị uất nghẹn thấu trời ấy.
Đâu chỉ mỗi cô ta biết diễn vai đóa sen trắng đáng thương chứ?
Quả nhiên, ánh mắt của những người bạn cùng phòng khác khi nhìn Ôn Tâm ngay lập tức có thêm chút bất mãn.
Ôn Tâm vội vàng lên tiếng: “Mình không có khinh thường cậu. Hoàn cảnh gia đình mình cũng rất bình thường.”
Tôi kết luận: “Tôi hiểu rồi, nên cậu thấy người ta giàu nên ganh tị chứ gì? Thấy Khương Tư Tư có điều kiện tốt, nên cố tình bôi nhọ cậu ấy!”
“Không phải đâu, trước kia Khương Tư Tư thực sự rất…”
Trên thực tế, đúng là Ôn Tâm trong sách không cảm thấy thoải mái khi thấy Khương Tư Tư được sống quá hạnh phúc.
Trong đó, phần vì sợ nhỡ đâu Khương Tư Tư sẽ cướp mất cậu trúc mã mà cô ta thích, phần còn lại vì đố kỵ khi thấy Khương Tư Tư dễ dàng có được cuộc sống mà cô ta hằng mong muốn.
Bởi lẽ đó, cô ta luôn cố ý hoặc vô tình nhắm vào Khương Tư Tư.
Tôi ngắt lời cô ta:
“Tôi không quan tâm đến trước kia, tôi chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy. Khương Tư Tư vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, thấy tôi mang ít quần áo quá nên nhất quyết muốn mua thêm cho tôi. Tôi nói mua đồ rẻ thôi nhưng cậu ấy lại không chịu, một hai nhất định phải mua đồ đắt tiền. Nếu cậu còn dám nói xấu bạn tôi trước mặt tôi thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn.”
Tôi trừng mắt với cô ta, tỏ vẻ như muốn vì Khương Tư Tư mà chống lại cả thế giới.
Trong mắt những người bạn cùng phòng, tôi làm thế lại chẳng hề vô lý tẹo nào.
Ngược lại còn rất có nghĩa khí.
Ôn Tâm há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng phát hiện cô ta sao có thể đọ lại cái miệng của tôi.
Cô ta đành phải lí nhí nói xin lỗi với Khương Tư Tư, sau đó đẩy cửa chạy ra khỏi ký túc xá, vờ như mình đã phải chịu rất nhiều uất ức.
Khương Tư Tư cảm động vô ngần nhìn tôi. Tiếp đến, cô ấy lại dúi cho tôi thêm một tấm thẻ, bên trong có tổng cộng một trăm nghìn tệ.
“Đây là lần đầu tiên mình thấy Ôn Tâm phải ngậm bồ hòn làm ngọt, thật là sảng khoái!”
Tôi cầm chiếc thẻ ngân hàng như nặng ngàn cân đó, cũng thấy cực kỳ cảm động!