Chị Gái Tôi Muốn Làm Đại Minh Tinh

Chương 4


12

Trên bàn ăn, tôi trở nên rất hoạt ngôn, nói chuyện không ngừng với Kỷ lão gia.

Kỷ lão gia không ngớt lời khen tôi miệng ngọt.

Kỷ Sầm Uyên tất nhiên nhận ra điều khác thường ở tôi, nhưng anh không nói gì, chỉ từ tốn ăn, động tác tao nhã.

Tôi thu lại ánh mắt từ anh ta, tiếp tục nói chuyện với Kỷ lão gia: “Ông nội, ông không biết đấy thôi, chị gái cháu là hoa khôi của trường đấy, mới khai giảng được mấy ngày mà đã có cả đám người theo đuổi rồi…”

Chu Mật buông lỏng tay, đôi đũa trong tay chị ta rơi xuống đất.

Nụ cười trên môi Kỷ lão gia hơi ngừng lại, nhưng ngay sau đó ông lại cười, bảo người giúp việc nhặt đôi đũa lên rồi đưa cho Chu Mật đôi đũa mới.

“Cẩn thận chút.” Ông nhắc nhở.

Giọng Chu Mật khẽ run: “Ông nội, ông đừng nghe Chu Tuệ nói bậy, con… con không có ai theo đuổi cả.”

“Sao lại không chứ? Em nhìn thấy mà.” Tôi cười khúc khích: “Có phải trước mặt ông nội nên chị ngại không? Chị, chị đã 18 rồi, có thể yêu đương rồi, ông nội chắc chắn không cấm chị yêu đâu…”

Chu Mật cúi đầu ăn, thấp giọng ra lệnh: “Im miệng.”

Dường như nghĩ ra điều gì, chị ta ngẩng đầu nhìn Kỷ Sầm Uyên: “Em gái ở trường cũng có rất nhiều người theo đuổi, anh trai, anh không quan tâm sao?”

Kỷ Sầm Uyên nghiêng đầu nhìn tôi, đưa tay xoa đầu tôi: “Điều quan trọng nhất bây giờ là học tập, tốt nghiệp đại học rồi hẵng tính.”

Tôi gật đầu.

Ánh mắt Chu Mật lóe lên một tia không cam tâm, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của Kỷ Sầm Uyên, sắc mặt chị ta tái nhợt, vội cúi đầu xuống.

Tay cầm đũa của chị ta run rẩy.

Sau khi ăn xong, Kỷ Sầm Uyên đưa tôi rời đi.

Trên đường về, anh ấy rất im lặng, không nói một lời nào.

Về đến nhà, tôi định lên lầu ngay thì nghe giọng Kỷ Sầm Uyên vang lên phía sau.

“Muốn xem trò hay không?”

Tôi quay lại: “Trò hay gì?”

Tôi thực sự không biết.

“Đi theo anh.” Kỷ Sâm Uyên kéo tay tôi lên lầu, vào phòng sách của anh ấy.

Anh bật máy tính, vừa mở một phần mềm thì bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Chu Mật.

“Ông nội, con không có, thật sự không có! Đừng! Ông nội con xin ông…”

“Á! Đau quá! Ông nội đau lắm! Đừng đánh con nữa…”

Nội tạng của tôi bắt đầu run lên, sau đó là cả cơ thể. Đột nhiên tôi cảm thấy như chạm đến điểm giới hạn.

Tôi bịt chặt tai mình: “Không! Không!”

Kỷ Sầm Uyên vội vàng tắt đi, ôm chặt lấy tôi: “Tiểu Tuệ đừng sợ, là anh không tốt, anh không tốt.”

Tôi đẩy anh ấy ra, dùng sức đánh anh ấy: “Tại sao? Tại sao anh lại cho em nghe thứ này? Kỷ Sầm Uyên, em hận anh! Em hận anh! Em hận anh…”

Tôi hận.

Hận Kỷ lão gia.

Hận Chu Mật.

Tôi muốn họ phải chet một cách thê thảm!

13

Kỷ Sầm Uyên đứng yên ở đó, để tôi thoải mái phát tiết.

Tôi cũng không biết mình đã đánh anh ấy bao lâu, cho đến khi tay tôi mỏi nhừ, không còn sức lực nữa thì mới dừng lại.

“Đỡ hơn chưa?” Kỷ Sầm Uyên thở dài, lại ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Sau này sẽ không cho em xem những thứ này nữa.”

Tôi gật đầu.

“Anh chỉ muốn nói với em, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả, em xem cách lão già đó đối xử với chị gái em thì sẽ hiểu.”

“Sau này tránh xa lão già đó ra, không phải anh bảo em đến đó, em tuyệt đối không được đến đó, nghe rõ chưa?”

Tôi lại gật đầu. Sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Còn anh thì sao? Anh cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì sao?”

Kỷ Sầm Uyên bị câu hỏi của tôi làm cho bật cười: “Em nghĩ thế nào?”

Tôi nhìn kỹ anh.

Trong lòng tôi, Kỷ Sầm Uyên luôn không phải là người tốt. Nhưng trong suốt những năm qua, mặc dù ban đầu anh rất nghiêm khắc với tôi, nhưng chỉ trong nửa năm đầu mà thôi.

Về sau, cho đến tận bây giờ, anh thật sự đối xử rất tốt với tôi.

“Chu Tuệ, anh không phải là người tốt.” Kỷ Sầm Uyên nhìn vào mắt tôi: “Nhưng anh sẽ cố gắng làm một người anh trai tốt, anh sẽ bảo vệ em, không để em bị tổn thương.”

Tôi lắc đầu: “Anh không cần phải cố gắng, anh đã là một người anh trai tốt rồi.”

Kỷ Sầm Uyên mỉm cười.

“Tiêu chuẩn của em cho một người anh trai tốt thấp như vậy sao?”

Tôi cũng cười, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Vậy thì anh hãy đặt tiêu chuẩn cao hơn cho chính mình đi.”

Kỷ Sầm Uyên dẫn tôi ra khỏi phòng sách.

“Chị gái em, em cũng nên tránh xa cô ta một chút, anh sẽ liên hệ với trường để cô ta chuyển sang ký túc xá khác.”

“Đừng.” Tôi giữ tay Kỷ Sầm Uyên lại, ngừng bước.

Kỷ Sầm Uyên quay lại: “Đừng bảo với anh rằng hôm nay em không thấy cô ta định đưa em cho lão già đó hành hạ, em còn coi cô ta là chị gái?”

“Không phải, từ khi tám tuổi, em đã không còn chị gái, giờ em chỉ có anh thôi.”

“Nhưng em phải theo dõi chị ta, như vậy em mới có cảm giác an toàn hơn, nếu cần, anh có thể cử người bảo vệ em mà.”

Kỷ Sầm Uyên lại xoa đầu tôi: “Được rồi. Em về phòng nghỉ sớm đi, ngủ sớm một chút.”

14

Thứ Hai, Chu Mật không đến trường.

Dù tôi không nhìn thấy hình ảnh cụ thể, nhưng chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết của Chu Mật thì cũng đủ biết chị ta bị lão biến thái đó hành hạ không nhẹ.

Mãi đến nửa tháng sau, Chu Mật mới trở lại trường. Chị ta lại gầy đi một vòng.

Tôi giả vờ lo lắng hỏi: “Chị, thời gian qua chị đi đâu vậy? Trông sắc mặt chị không được tốt lắm.”

Chu Mật theo phản xạ giữ mặt mình, đột nhiên nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh: “Lên quan gì đến mày?”

Tôi nhún vai: “Em chỉ là quan tâm thôi.”

“Mày tự lo cho bản thân mình đi, đừng để người ta đ//ánh g//ãy chân.” Chu Mật nói với giọng không mấy vui vẻ rồi vào phòng vệ sinh.

Trong ký túc xá vẫn còn mùi nước hoa nồng nặc từ chị ta.

Thật khó chịu.

Một lúc lâu sau, Chu Mật mới từ phòng vệ sinh ra, dọn dẹp một chút rồi đi học.

Tôi cũng đến lớp, nhưng không ngồi cùng Chu Mật.

Mùi nước hoa trên người chị ta thực sự quá khó chịu.

Các bạn học cũng bắt đầu phàn nàn: “Chu Mật, sao cô xịt nước hoa nồng thế? Tôi bị mùi đó làm cho đau đầu luôn rồi này.”

Chu Mật ngay lập tức phản bác: “Có nồng đâu? Mấy người không mua được nước hoa cao cấp thì đừng có ghen tị.”

Mọi người đều tránh xa chị ta, nhưng Chu Mật cũng không bận tâm.

Nhưng khi về ký túc xá, chị ta lại phàn nàn với tôi.

“Cả lớp chỉ có vài người, chẳng có ai có bản lĩnh, nhưng lại nhiều bệnh lắm, tao xịt một chút nước hoa thì đã sao?”

Tôi nói thật lòng: “Mùi nước hoa của chị thực sự quá nồng, rất khó chịu.”

Chu Mật lập tức lườm tôi: “Mày cũng giống bọn họ.”

“Dù sao tao cũng sắp rời khỏi trường, tiến vào vào làng giải trí rồi.”

15

Vài ngày sau, vào một buổi tối, tôi và Chu Mật đang làm việc riêng trong ký túc xá.

Đột nhiên, chuông điện thoại của Chu Mật vang lên.

Sau khi nhận cuộc gọi, chị ta lập tức chạy đến khoe với tôi: “Chu Tuệ, tao sắp vào làng giải trí và trở thành ngôi sao lớn rồi! Ông nội bảo tao ngay lập tức đến gặp đạo diễn và nhà sản xuất đấy!”

Ký ức tồi tệ của kiếp trước bỗng ùa về trong đầu tôi.

Tôi chậm rãi gật đầu: “Vậy chị đi nhanh đi.”

Chu Mật thay bộ đồ đẹp nhất và trang điểm thật tinh tế, rồi vui vẻ ra ngoài.

Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó và lập tức gọi điện cho một trong những vệ sĩ của Kỷ Sầm Uyên để theo dõi Chu Mật.

Khi đến một câu lạc bộ tư nhân, vệ sĩ không thể vào được nên gọi điện cho tôi.

Tôi lại gọi cho Kỷ Sầm Uyên và nhờ anh ấy tìm cách.

Kỷ Sầm Uyên biết tôi đang nghĩ gì, im lặng một lúc rồi nói: “Cho vệ sĩ quay về đi, anh sẽ cử người vào.”

Tôi đồng ý rồi cúp máy.

Nhưng đến hơn 12 giờ đêm, tôi vẫn không nhận được tin nhắn từ Kỷ Sầm Uyên và đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Chu Mật vẫn chưa về.

Tôi rửa mặt xong liền gọi cho Kỷ Sầm Uyên.

“Anh đã điều tra được gì chưa?”

Kỷ Sầm Uyên im lặng một lúc rồi nói: “Chỉ có những chuyện đó thôi, em chắc cũng đoán được.”

“Anh có thể cho em xem không?” Tôi hỏi.

Kỷ Sầm Uyên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em muốn xem cái gì?”

Nói xong, anh lập tức cúp máy.

Chiều hôm đó, tôi không có tiết học, Kỷ Sầm Uyên đến đón tôi và đưa tôi đến một căn nhà gần trường.

Anh cho tôi nghe một đoạn ghi âm.

Trong đó toàn là tiếng cười dâm đãng của đàn ông.

Tiếp theo là giọng nói biến thái của Kỷ lão gia.

“Tiểu Mật, cố gắng một chút, phục vụ các vị khách này cho tốt.”

Chu Mật không nói được gì, chỉ phát ra âm thanh “ù ù”.

Lão gia không hài lòng: “Ông đã dạy bảo con như thế nào? Không phải con muốn vào giới giải trí sao?”

……

Kỷ Sầm Uyên cầm điện thoại lên: “Được rồi, phần còn lại là những thứ không thể cho em nghe.”

“Vẫn câu nói đó, tránh xa chị gái em và lão già đó ra.”

Tôi bỗng nghĩ ra một ý tưởng hay, khóe miệng không kìm được nhếch lên.

Đột nhiên, cằm tôi bị siết chặt.

Kỷ Sầm Uyên nắm chặt cằm tôi, đau quá.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc, giọng nói nghiêm túc: “Em phải ngoan ngoãn, nghe chưa?”

“Đau quá!” Tôi đập tay vào tay anh: “Anh bóp đau em!”

Kỷ Sầm Uyên ngay lập tức buông tay ra, rồi đến kiểm tra cằm tôi: “Đúng là dễ bị tổn thương.”

“Anh đâu có dùng sức đâu.”

“Anh còn muốn dùng sức như thế nào nữa? Cằm em đã bị anh bóp trượt rồi.” Tôi phàn nàn.

Anh nâng tay gõ nhẹ lên đầu tôi: “Phải ngoan ngoãn, nhớ kỹ.”

“Anh không biết trong lòng em nghĩ thế nào, nhưng anh biết, em không thích chị gái và lão già đó.”

“Nếu em không thích họ, có thể nói trực tiếp với anh, anh sẽ xử lý họ. Nhưng Chu Tuệ, nếu anh biết em làm trò quỷ quái gì sau lưng, anh sẽ thực sự đánh em đấy.”

Tôi biết Kỷ Sầm Uyên lo lắng cho tôi nên mới nói như vậy.

Tôi tiến lại gần ôm cổ anh: “Anh trai, anh thật tuyệt.”

Kỷ Sầm Uyên lặng lẽ nhìn tôi một lúc, thở dài: “Chỉ vì em gọi anh là anh trai, mà anh cảm thấy như cả đời này của mình bị phí hoài rồi. Không đáng chút nào.”

Tôi gật đầu, buông anh ra: “Vậy thì em không làm em gái của anh nữa.”

“Đừng nói linh tinh.” Kỷ Sầm Uyên nói với giọng thấp hơn.

Anh ấy không thích nghe những lời này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.