8
Tôi đẩy mạnh Chu Mật ra, giơ tay tát mạnh vào mặt chị ta.
“Tỉnh táo lại chưa?”
Chu Mật đứng yên, giống như bị mất điện, không hề nhúc nhích.
Tôi tiến đến, nắm lấy tay chị ta, giả vờ quan tâm: “Chị! Chị sao vậy? Đừng làm em sợ!”
Chu Mật mạnh mẽ đẩy tôi ra, căm hận nhìn tôi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đầy sự không cam lòng.
“Tại sao? Tại sao mọi người đều đối xử tốt với mày như vậy? Kỷ lão gia, Kỷ Sâm Uyên, tại sao? Tại sao họ lại đối xử với tao như thế? Tại sao?”
Chị gái của tôi ơi, làm sao chị có thể biết được?
Kiếp trước, tôi bị Kỷ lão gia hành hạ không ít. Nếu không phải vì chị th//iêu ch//áy tôi, tôi còn phải sống trong địa ngục trần gian đó, không biết đến bao giờ mới có thể giải thoát.
Thực ra, kiếp trước tôi cũng đã từng nghĩ đến việc tự cứu mình, như báo cảnh sát hoặc chạy trốn, dù sao đến khi trưởng thành tôi cũng có thể làm được.
Nhưng Kỷ lão gia, tên biến thái đó, dường như đã nhìn thấu tâm tư của tôi.
“Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, cũng đừng nghĩ đến việc nhờ cảnh sát giúp đỡ. Dù con không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho chị gái con một chút.”
“Mọi hành động của con đều nằm trong tầm mắt của ông. Đừng có dại dột, nếu không không chỉ m//ạng sống của con, mà cả chị gái con cũng sẽ phải chôn cùng con.”
“Tiểu Tuệ Tuệ, ngoan ngoãn ở bên cạnh ông, sau này tất cả mọi thứ của ông đều là của con.”
“Chẳng lẽ ông đối xử với con không tốt sao?”
Tôi đã sống dưới sự áp bức và thao túng của ông ta suốt một thời gian dài, cuối cùng tôi cũng phải thỏa hiệp. Nhưng chính người chị mà tôi muốn bảo vệ, cuối cùng lại vì ghen tị mà th//iêu sống tôi.
Kiếp trước của tôi thực sự là một trò cười. Kiếp này, Chu Mật cũng chẳng khác gì.
Tôi lạnh lùng nhìn chị ta, cười nhạt: “Chị, ông có ngược đãi chị không? Ông ta đã làm gì với chị?”
Chu Mật lau nước mắt, bỗng nhiên cười: “Tao không sao, tao rất ổn.”
“Chỉ là gần đây tao có áp lực quá lớn thôi. Mày có biết không? Tao sắp trở thành ngôi sao lớn rồi.”
Tôi gật đầu: “Chúc mừng chị nhé!”
Giới giải trí, nơi chẳng có chút đạo đức nào, không phải là nơi tốt đẹp gì.
Hơn nữa, việc Chu Mật vào đó lại là do Kỷ lão gia sắp đặt, chuyện gì sẽ xảy ra đã rõ như ban ngày.
Chu Mật ngẩng cao đầu, đầy tự mãn: “Chờ tao trở thành ngôi sao lớn, mọi thứ sẽ được giải quyết, nếu có ai dám bắt nạt tao, người hâm mộ của tao sẽ không để yên.”
Dường như Chu Mật đã nhìn thấy một tương lai tươi sáng trước mắt, thịt trên mặt chị ta lại bắt đầu rung lên.
Nhưng lần này là vì phấn khích.
9
Dù hiện giờ đã là mùa thu, nhưng thời tiết vẫn còn rất nóng.
Sáng sớm, tôi nhìn thấy Chu Mật mặc đồ dài, cố ý hỏi: “Bây giờ chị mặc áo dài tay không thấy nóng à?”
Thực ra tôi chỉ buột miệng hỏi thôi, có thể chọc tức chị ta thì tốt, còn nếu không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Nhưng câu hỏi này thực sự đã kích động Chu Mật.
“Tao thích mặc gì thì mặc, liên quan gì đến mày?”
Tôi giả vờ tức giận: “Chỉ là quan tâm một chút thôi, chị hung dữ cái gì?”
Tôi bước xuống giường để vào phòng tắm rửa mặt.
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Mật: “Chu Tuệ, thật ra mày cũng sống chẳng tốt đẹp gì, đúng không?”
Tôi khựng lại, quay lại nhìn chị ta, giả vờ như không nghe rõ: “Chị nói gì?”
“Đừng giả vờ nữa.” Chu Mật lạnh lùng chế giễu: “Kỷ Sầm Uyên là người giỏi diễn nhất, giờ mày cũng học được cách diễn xuất giỏi như anh ta rồi.”
Ánh mắt chị ta dừng lại trên đôi chân của tôi, rồi bật cười: “Tao khuyên mày nên tận dụng đôi chân của mình đi, tốt nhất là chạy nhảy khi còn có thể, đừng để đến khi không dùng được nữa thì lúc đó có hối hận cũng muộn rồi.”
Chị ta đang nói về bản thân mình ở kiếp trước. Tôi nhìn xuống đôi chân mình, lẩm bẩm một câu “Chị đừng nói linh tinh”, rồi bước vào phòng tắm.
Dĩ nhiên, Chu Mật không phải nói linh tinh.
Chị ta chỉ đang chờ đến ngày Kỷ Sầm Uyên b//ẻ g//ãy đôi chân của tôi để chị ta có thể hả hê cười nhạo tôi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cơ hội phản công của tôi đã đến.
10
Rất nhanh, tôi đã chờ được cơ hội này. Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, Kỷ Sầm Uyên đến trường đón tôi.
“Ông nội nói, chúng ta về nhà cũ ăn bữa cơm.” Kỷ Sầm Uyên tay giữ chặt vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu thản nhiên, không có chút cảm xúc nào.
Lại sắp phải gặp người đó nữa rồi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ đáp lại một tiếng “Ừm” nhẹ nhàng.
Kỷ Sầm Uyên dường như liếc nhìn tôi một cái: “Căng thẳng à? Hay là vì em không muốn gặp ông nội?”
Tôi quay lại ngồi ngay ngắn, vừa định mở miệng thì lại nghe Kỷ Sầm Uyên nói: “Nếu không muốn gặp thì không cần gặp, lão già đó cũng chẳng đáng để gặp.”
Đúng vậy. Kỷ Sầm Uyên làm sao có thể không hiểu ông nội của anh ta chứ?
“Dù em đã không gặp ông nội suốt mười năm, nhưng… ông là ông nội của anh, cũng là ông nội của em, vẫn nên gặp một lần.”
Tôi nói xong lại bổ sung thêm: “Cũng không phải ngày nào cũng gặp.”
Kỷ Sầm Uyên: “Ừ.”
Người ta thường nói, kẻ xấu sống lâu. Thật vậy.
Kỷ lão gia năm nay đã hơn tám mươi tuổi, ngoài vấn đề tim mạch ra thì sức khỏe ông ta vẫn rất tốt.
Ngay cả vấn đề về tim cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều, ông ta có tiền, chỉ một loại thuốc đặc trị cũng có giá hàng trăm triệu.
Có lẽ số tiền đó cũng không phải là phí phạm, không chừng ông ta đã thực sự tìm được bí quyết trường sinh bất lão.
Tôi cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra ngoan ngoãn, đi theo Kỷ Sầm Uyên vào trong.
“Ông nội.” Kỷ Sầm Uyên giọng điệu bình thản, chào hỏi một cách lạnh lùng.
Tôi cúi đầu chào: “Ông nội, con chào ông.”
Kỷ lão gia cầm thêm một cây gậy chống, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cười.
Ánh mắt đó tôi quá quen thuộc rồi, giống như một con cóc ghẻ lè lưỡi liếm khắp người tôi, thực sự kinh tởm.
Kỷ Sầm Uyên khẽ bước lên vài bước, vừa vặn che chắn tầm nhìn của Kỷ lão gia đang dán vào tôi.
Kỷ lão gia thu hồi ánh mắt, gật đầu, rồi rút ra một phong bao lì xì đưa cho tôi.
“Tiểu Tuệ à, mấy năm nay ông nội ở nước ngoài, không được gặp cháu, cũng chưa tặng gì cho cháu, đã bỏ quên cháu rồi.”
“Đây là chút tấm lòng của ông nội, cháu nhận lấy đi, đừng nói ông nội thiên vị chị gái cháu đấy nhé.”
Nhìn bàn tay Kỷ lão gia đưa ra, tôi cảm thấy buồn nôn, do dự không muốn nhận. Chu Mật từ trên lầu bước xuống, vẫn mặc đồ dài tay.
“Ông cho em phong bao lì xì, em phải nhận lấy chứ, không nên từ chối tấm lòng của người già, như vậy là vô lễ.”
Chị ta tiến đến gần, thúc giục: “Nhanh nhận đi.”
Thôi vậy, tiền cho không mà không lấy thì tôi đúng là kẻ ngốc.
Tôi vừa định đưa tay ra, thì một bàn tay lớn đã nhanh chóng c//ướp lấy phong bao lì xì từ tay Kỷ lão gia.
Anh ta mở phong bao, lấy ra một thẻ ngân hàng, cười khẩy: “Xem ra số tiền không nhỏ nhỉ, ông nội, con thay Tiểu Tuệ nhận rồi.”
Nói xong, anh ta lại nhắc tôi: “Tiểu Tuệ, mau cảm ơn ông nội đi.”
Tôi vội vàng gật đầu: “Cảm ơn ông nội.”
Kỷ lão gia ậm ừ một tiếng: “Rốt cuộc cũng là vì cháu không lớn lên bên cạnh ông, nên có vẻ xa cách, không giống chị gái cháu.”
Ông ta vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Tiểu Mật à, ngồi bên cạnh ông nội đi.”
Chu Mật chỉ do dự một giây, rồi nhanh chóng ngồi xuống.
Bàn tay già nua của Kỷ lão gia như vô tình vỗ lên đùi của Chu Mật, nhưng ánh mắt ông ta lại nhìn tôi: “Tiểu Tuệ, không phải ông nội trách cháu, nhưng cháu không đáng yêu bằng chị gái cháu, vào nhà rồi mà không cười.”
Nhìn khuôn mặt già nua đáng ghét kia, tôi thực sự không thể nở nụ cười. Thậm chí còn muốn đ//ấm vỡ mấy cái răng của ông ta. Nhưng tôi vẫn cố gắng mỉm cười.
Kỷ lão gia chống gậy đứng dậy: “Sầm Uyên à, theo ông lên phòng sách, ông có chuyện muốn nói với con.”
Kỷ Sầm Uyên nói một câu với tôi, rồi đỡ Kỷ lão gia lên lầu.
11
Chu Mật lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người họ, nhân lúc họ không chú ý, chị ta dùng tay phủi nhẹ đùi mình, như thể có thứ gì bẩn bám vào đó.
Rồi chị ta kéo tay tôi: “Tiểu Tuệ, chị em chúng ta đã nhiều năm không gặp, tối nay ở lại đây đi.”
Trong lòng tôi cười lạnh. Diễn xuất thế này mà cũng đòi vào làng giải trí sao?
Trước đó ở trường đối xử với tôi thế nào, bây giờ lại thay đổi thái độ ngay lập tức, không có âm mưu mới là lạ!
Tôi liếc nhìn lên lầu: “Em không biết, phải hỏi anh trai đã, nếu anh ấy đồng ý, em mới ở lại.”
Tôi cố ý nói như vậy, quả nhiên Chu Mật tin ngay.
“Chị đã nói rồi mà.”
“Chị nói gì cơ?” Tôi hỏi.
Chu Mật tự mãn nhướn mày: “Không có gì, chị lên lầu chuẩn bị phòng cho em.”
Tôi cũng theo lên lầu. Đến trước cửa phòng sách, tôi dừng lại, nghe thấy tiếng gầm gừ thấp giọng của Kỷ lão gia từ bên trong.
“Đồ hỗn xược! Hỗn xược! Ngay cả mày cũng không nghe lời tao nữa!”
Giọng lạnh lùng của Kỷ Sầm Uyên vang lên ngay sau đó: “Ông nội, ông cũng đã già rồi, nên dừng lại và sống an nhàn đi.”
Cây gậy trong tay Kỷ lão gia đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang trầm: “Tối nay mày nhất định phải đưa con bé Chu Tuệ đến bên cạnh tao!”
Tôi đơ người, toàn bộ m//áu trong người như chảy ngược, tay nắm chặt lại. Hóa ra Chu Mật cũng có cùng mưu đồ này. Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa, chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Bao năm qua ở bên cạnh Kỷ Sầm Uyên, tôi đã không ít lần thầm nhắc nhở anh ta rằng phải nắm quyền lực của Kỷ gia vào tay mình, như vậy mới không bị Kỷ lão gia thao túng.
À đúng rồi, việc Kỷ lão gia sớm ra nước ngoài cũng có phần đóng góp của tôi.
Chính tôi đã tung tin đồn về một hòn đảo nước ngoài đang nghiên cứu ra thuốc trường sinh bất tử. Và hòn đảo đó Kỷ lão gia cũng đã từng biết đến, nên ông ta tin tưởng ngay lập tức.
Bên trong phòng sách bỗng trở nên im lặng.
Đột nhiên, tiếng nói run rẩy đầy sợ hãi của Kỷ lão gia vang lên: “Mày… mày định làm gì? Kỷ Sầm Uyên, mày muốn làm gì tao? Tao là ông nội của mày!”
Kỷ Sầm Uyên cười lạnh, giọng nói như vọng ra từ địa ngục, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.
“Ông nội, ông đã già rồi, tôi đã nói, ông nên tu tâm dưỡng tính.”
“Những chuyện ông chơi bời bên ngoài tôi không quan tâm, Chu Mật cũng chẳng liên quan gì đến tôi, ông muốn làm gì thì làm.”
“Nhưng Chu Tuệ là giới hạn của tôi, tôi nhắc nhở ông, đừng có động vào.”
Giọng già nua của Kỷ lão gia run rẩy: “Mày… mày muốn làm gì? Mày có thể làm gì tao chứ?”
“Hừ.” Kỷ Sầm Uyên khẽ cười: “Tôi cũng chẳng thể làm gì ông cả, nhưng ông già rồi, đột nhiên qua đời cũng là chuyện bình thường, ông thấy sao?”
“A… a… Kỷ Sâm Uyên, mày muốn làm gì?” Kỷ lão gia gào lên trong đau đớn.
“Chỉ đùa chút thôi, đừng coi là thật.” Kỷ Sầm Uyên lười biếng cười đáp.
Tôi chỉ nghe được đến đó, rồi quay người xuống lầu.
Không lâu sau, Chu Mật cũng bước xuống, phấn khích nói với tôi: “Phòng đã chuẩn bị xong rồi, Tiểu Tuệ, tối nay em nhất định phải ở lại.”
“Em ấy sẽ không ở lại.” Giọng điệu chậm rãi của Kỷ Sầm Uyên vang lên từ trên lầu.
Chu Mật cứng người, theo phản xạ buông tay tôi ra.
Kỷ Sầm Uyên bước vài bước đã xuống đến chỗ tôi: “Bây giờ đi luôn chứ?”
Tôi lắc đầu: “Ăn xong bữa cơm đã, dù sao cũng phải ăn với ông nội một bữa.”
Kỷ Sầm Uyên thâm trầm nhìn tôi một lúc, rồi gật đầu.