4
Đến nhà của Kỷ Sầm Uyên, anh ta ném tôi vào phòng rồi đi luôn.
Người này không chỉ biến thái mà còn có tính cách cô lập, không cho phép người giúp việc ở lại qua đêm.
Anh ta bỏ mặc tôi, một đứa trẻ ở đây thì làm sao tôi tự lo cho mình được?
May mắn là tôi không phải trẻ con thật sự. Sau khi tắm rửa xong, tôi quấn khăn tắm bước ra ngoài. Tìm một vòng, không thấy quần áo của trẻ con đâu cả. Thậm chí quần áo người lớn cũng không có.
Đúng là không phải người có khả năng nuôi trẻ con mà.
Tôi đi ra tìm quần áo, đột nhiên giọng nói trầm thấp của Kỷ Sầm Uyên vang lên, tôi giật mình.
“Cô đang làm gì vậy?”
Tôi lặng lẽ hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, rồi quay lại với vẻ mặt phụng phịu: “Anh trai, em tắm xong rồi, nhưng em không có quần áo để mặc.”
Từ lúc nhìn thấy tôi, lông mày của Kỷ Sầm Uyên chưa từng giãn ra.
Giờ sự mất kiên nhẫn của anh ta càng lúc càng rõ ràng: “Sao cô phiền phức thế nhỉ?”
Tôi quay lưng lại, ngồi xổm xuống và bắt đầu thút thít: “Anh trai, có phải anh lại ghét em rồi không? Tại sao anh lại ghét em chứ? Em đã làm gì sai?”
Tiếng bước chân phía sau vang lên, dù có thảm trải sàn cũng không thể át được tiếng bước chân của anh ta, đủ để thấy anh khó chịu đến mức nào.
Chẳng bao lâu sau, Kỷ Sầm Uyên mang đến một chiếc áo thun, ném lên người tôi: “Mặc vào rồi lăn về phòng ngủ đi, đêm nay không được ra ngoài nữa.”
“Vâng.” Tôi cầm áo trên đầu xuống, đứng dậy gật đầu với anh ta, rồi còn vẫy tay: “Anh trai, ngủ ngon.”
Kỷ Sầm Uyên không để ý đến tôi, quay người bỏ đi.
Tôi mang áo về phòng, khóa trái cửa lại.
Khi ngồi lên giường, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đầu tiên, có lẽ đã trôi qua an toàn rồi chứ?
Nhưng vẫn phải cẩn thận hơn, tốt nhất là mở một mắt ngủ.
5
Kết quả của việc ngủ mà mở một mắt là cả đêm tôi không ngủ ngon.
Thật ra kiếp trước tôi cũng đâu có mấy lần ngủ ngon giấc.
Ngay cả khi ở nước ngoài, tôi vẫn sợ Kỷ lão gia bất ngờ đẩy cửa phòng mình ra.
Chu Mật không hề biết rằng kiếp trước tôi mắc chứng trầm cảm nặng, nên ngọn lửa đó đối với tôi như một sự giải thoát.
Giờ đây mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu. Tôi nhất định phải cố gắng, nhất định phải cứu lấy bản thân!
Bên ngoài trời đã sáng.
Tôi vẫn mặc chiếc áo mà Kỷ Sầm Uyên đưa cho tối qua, chân trần bước ra ngoài.
Xuống lầu, tôi chỉ thấy một cô giúp việc đang bận rộn trong bếp. Thấy tôi, cô ấy cười hiền hòa: “Đây chắc là Tiểu Tuệ Tuệ đúng không?”
Tôi gật đầu: “Dạ đúng. Cô ơi, anh trai cháu đâu rồi ạ?”
“Cậu ấy đi từ sáng sớm, nhưng bảo tôi đến sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cháu.”
Bữa sáng rất thịnh soạn.
Nhưng tôi không có nhiều cảm giác thèm ăn, chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, trong đầu suy nghĩ về việc khi Kỷ Sầm Uyên về, tôi sẽ phải nói như thế nào để thuyết phục anh ta cho tôi đi học.
Mãi đến hơn 11 giờ tối Kỷ Sầm Uyên mới về.
Tôi nghe thấy tiếng động ngoài cửa phòng, hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần rồi mới bước ra.
Kỷ Sầm Uyên đã về phòng, nhưng khi tôi vào thì không thấy anh ta đâu. Từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy nhẹ nhàng.
Tôi biết anh ta đang tắm, liền leo lên giường của anh.
Khi Kỷ Sầm Uyên bước ra và thấy tôi nằm trên giường, khuôn mặt anh ta lập tức trở nên u ám.
“Ai cho cô nằm ở đây? Xuống ngay!”
Tôi ôm chặt lấy chăn, co rúm người lại: “Nhưng em sợ, anh trai ơi, em muốn ngủ cùng anh.”
Anh vừa định nổi giận thì tôi đã “huhu” khóc lên.
Tôi có thể nhìn thấy vẻ bất lực sâu sắc trên gương mặt Kỷ Sầm Uyên, xen lẫn với sát khí, đúng là một con người phức tạp.
Anh ta nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, từ kẽ răng thốt ra một câu chửi tục.
Tôi giả vờ ngây thơ hỏi: “Anh trai, anh vừa nói gì thế…”
“Câm miệng!” Kỷ Sầm Uyên đột nhiên tiến tới, kéo mạnh chăn lên và túm tôi lên.
Tôi vừa định mở miệng khóc thì anh ta đã chỉ tay cảnh cáo tôi.
Anh ta ném tôi lại lên giường: “Ngày mai cô phải lăn đến trường đi học.”
“!?”
Xong rồi à?
Sao mà dễ dàng thế!
6
Một tuần sau khi tôi đi học, tôi mới gặp lại Chu Mật ở trường. Chị ta mặc một chiếc váy công chúa đắt tiền, tay xách một cái giỏ nhỏ tinh xảo.
Vừa bước vào lớp, chị ta đi từng bàn phát quà.
Khi đến bàn của tôi, chị ta liếc nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích, rồi đặt một cái hộp nhỏ lên bàn tôi, sau đó rời đi.
Phát xong quà cho mọi người, Chu Mật bước lên phía trước lớp, ưu nhã cúi chào mọi người.
“Chào các bạn, mình tên là Chu Mật, là cháu gái của ông Kỷ, người giàu nhất nước. Sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều nhé.”
Chỉ với câu mở đầu này, tôi đã nghi ngờ liệu Chu Mật có thực sự tái sinh hay không.
Bởi nếu là linh hồn của một người đã hơn hai mươi tuổi, sao có thể nói ra một câu kiêu căng như vậy trước một đám trẻ tám tuổi? Khoe khoang với bọn trẻ con thì có gì thú vị chứ?
Trong lớp có một cậu bé tên là Trần Tuấn Hiên chỉ vào Chu Mật và hỏi: “Người giàu nhất họ Kỷ, sao cậu lại họ Chu?”
Chu Mật hơi khựng lại, nét mặt thoáng vẻ khó chịu, nhưng ngay sau đó cô ta ngẩng cao đầu: “Mình là con nuôi của gia đình giàu nhất.”
“Cậu và Chu Tuệ có quan hệ gì à?” Có người chỉ vào tôi và hỏi: “Hai người trông giống nhau quá, lại cùng họ Chu.”
Chu Mật nhìn tôi một cái, bĩu môi, không nói gì rồi đi xuống.
Lúc này, cô giáo chủ nhiệm mới lên tiếng: “Được rồi, chúng ta hãy vỗ tay chào đón bạn mới, sau đó bắt đầu học nhé.”
Bạn cùng bàn ghé sát lại hỏi nhỏ tôi: “Cậu có quen bạn mới không?”
Tôi chỉ gật đầu, nhưng không nói rằng tôi và Chu Mật là chị em sinh đôi cùng trứng.
Sau giờ học, Chu Mật gọi tôi ra một góc sân trường vắng người, cảnh cáo: “Chu Tuệ, tuy chúng ta là chị em và cùng được nhà họ Kỷ nhận nuôi, nhưng bây giờ em ở với Kỷ Sầm Uyên, còn chị thì sống với ông nội. Giờ chúng ta không còn sống cùng nhau nữa, tốt nhất là ít qua lại đi.”
Chị ta đã nói vậy rồi, tôi còn có thể nói gì được? Chỉ có thể gật đầu mà thôi.
Chu Mật nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi bất ngờ cười lớn.
“Sao rồi? Ở với Kỷ Sầm Uyên không dễ chịu phải không? Nhìn xem em mặc cái gì thế này?”
Chị ta xoay một vòng trước mặt tôi: “Đây là ông nội mua cho chị, thế nào? Đẹp không?”
“……”
Thấy tôi không nói gì, Chu Mật lại ngẩng cao đầu: “Tóm lại, sau này có chuyện gì cũng đừng đến tìm chị, chị sẽ không giúp em đâu.”
“Ai khổ người nấy chịu.”
Nói xong, chị ta quay lưng đi về phía tòa nhà lớp học, miệng còn lẩm bẩm: “Dù sao thì chị cũng sẽ không còn phải chịu khổ nữa.”
Rõ ràng là Kỷ lão gia mấy ngày nay vẫn chưa ra tay với chị ta.
Nhưng đừng vội.
Sắp rồi.
Quả nhiên, không lâu sau tôi nhận được một tin tức.
Kỷ lão gia đã đưa Chu Mật ra nước ngoài để dưỡng bệnh.
Kiếp trước là đến tận tới khi tôi vào đại học, Kỷ lão gia mới đưa tôi ra nước ngoài.
Kiếp này sao lại nhanh như vậy?
Chẳng lẽ tin tức tôi thả ra đã có tác dụng?
Thấy tôi ngạc nhiên, Kỷ Sầm Uyên cười lạnh.
Nhìn kỹ, nụ cười đó thật tàn nhẫn.
“Chị gái của cô, từ khi đến bên cạnh ông nội đến giờ, cái gì cũng muốn, xem ra hợp khẩu vị của lão ấy rồi.”
“Yên tâm đi, ở nước ngoài nơi đó thoáng lắm, ông nội sẽ nuôi cô ta béo mập cho mà xem.”
Tôi chỉ có thể giả vờ như không hiểu gì. Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ ràng mọi thứ.
Chính lòng tham bộc lộ quá sớm của Chu Mật đã hại chị ta.
Hơn nữa, tôi cũng đã đẩy một chút để giúp chị ta nhận lấy hậu quả đó.
7
Thời gian thấm thoắt trôi qua. Lần gặp lại Chu Mật là khi chúng tôi mười tám tuổi.
Chị ta đến trường đại học của tôi với tư cách là sinh viên trao đổi. Chớp mắt một cái, chúng tôi đã mười năm không gặp nhau rồi.
Dung mạo của chị ta so với kiếp trước không có gì thay đổi, vẫn mang nét u ám và vô hồn như trước. Chỉ có điều, chị ta ăn mặc xa hoa hơn hẳn so với kiếp trước.
Kiếp trước, người hành hạ chị ta là Kỷ Sầm Uyên. Kiếp này, người hành hạ chị ta lại là Kỷ lão gia.
Dù đối tượng có khác, nhưng kết quả vẫn là như nhau.
Số phận đã an bài, hai chị em chúng tôi cùng chet, cùng tái sinh, giờ đây lại học cùng một trường đại học và còn được xếp chung một phòng ký túc xá.
Khi tôi mở cửa bước vào, chị ta đang ngồi thẫn thờ bên mép giường. Nghe thấy tiếng động, chị ta bật dậy như con thỏ bị giật mình.
Thấy tôi, chị ta có chút ngơ ngác, nhưng rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Là em à.” Chu Mật khẽ ngẩng đầu, đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới. “Mấy năm qua em sống thế nào? Kỷ Sầm Uyên, tên biến thái đó, đối xử với em có tốt không?”
Tôi vừa định mở miệng thì sau lưng bỗng vang lên tiếng cười nhạt. Kỷ Sầm Uyên bước tới, dừng lại bên cạnh tôi, tay còn xách theo hành lý của tôi.
Anh ta lướt ánh mắt lạnh lùng qua người Chu Mật, hỏi một cách thờ ơ: “Sao tôi lại không biết từ lúc nào mà tôi trở thành kẻ biến thái thế nhỉ?”
Chu Mật nhìn thấy Kỷ Sầm Uyên, sắc mặt vốn đã không tốt, giờ càng trở nên tái nhợt hơn.
Giống như tôi có bóng ma tâm lý với Kỷ lão gia, Chu Mật cũng không tránh khỏi nỗi sợ hãi với Kỷ Sầm Uyên.
Chị ta nuốt khan, giọng trở nên khàn khàn: “Tôi… tôi chỉ nói linh tinh thôi, xin lỗi.”
Kỷ Sầm Uyên không nhìn chị ta nữa, cũng chẳng nói thêm gì, chỉ lướt qua phòng ký túc xá một vòng, rồi bắt tay vào giúp tôi trải giường.
Anh ta bắt đầu sắp xếp hành lý, gấp quần áo của tôi một cách ngăn nắp rồi đặt vào tủ.
Sau khi làm xong, anh ta dặn dò: “Tài xế anh đã để lại đây rồi, sau khi tan học nếu em muốn về nhà, cứ gọi cho anh, anh sẽ đến đón. Nếu không cần anh đón thì để tài xế đưa em về công ty trước.”
Nói xong, anh ta lại liếc nhìn quanh căn phòng ký túc xá: “Ở đây vài ngày để trải nghiệm là được rồi, tốt nhất vẫn nên ở căn hộ ngoài trường.”
Cuộc đời tôi kiếp này cuối cùng cũng tốt hơn, giờ tôi cũng muốn sống như một sinh viên đại học bình thường, không có ý định chuyển ra ngoài ở.
“Em muốn ở đây.”
Kỷ Sầm Uyên gật đầu: “Được thôi.”
“Mọi việc xong xuôi rồi, anh đi đây.” Anh ta bước đến bên tôi, như khi tôi còn nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, sau đó nhìn Chu Mật bằng ánh mắt cảnh cáo trước khi rời đi.
Tôi tiễn anh ta xuống, khi quay lại thì chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Chu Mật. Chị ta không thể chờ đợi được mà hỏi tôi: “Tại sao anh ta lại đối xử tốt với em như vậy?”
Chu Mật sụp đổ nhanh chóng đến mức tôi cũng không ngờ.
Tôi cố ý làm ra vẻ đương nhiên: “Anh ấy là anh trai tôi, đối xử tốt với tôi chẳng phải là chuyện bình thường sao?”
“Chẳng lẽ ông nội không đối xử tốt với chị sao?”
Chu Mật hoàn toàn gục ngã. Chị ta ngồi bệt xuống mép giường, ôm đầu, như thể chìm trong nỗi đau khổ cùng cực không thể thoát ra được.
Miệng chị ta còn lẩm bẩm.
“Không phải như thế này… Không nên là như thế này…”
Bất ngờ, chị ta đứng phắt dậy, lao đến định lột quần áo của tôi. Tôi lập tức đẩy chị ta ra: “Chị làm gì vậy?”
Sắc mặt Chu Mật đỏ bừng, lắc đầu liên tục, thịt trên mặt cũng rung lên. Chị ta như thể bị điên loạn, tiếp tục đưa tay về phía tôi: “Mày cởi đồ ra, để tao xem.”
“Cho tao xem!”
“Tao muốn xem!”
Chị ta thật sự bị kích thích rất mạnh. Còn nặng hơn cả tôi kiếp trước.
Kỷ lão gia quả nhiên không làm tôi thất vọng.