“Alo, xin chào, đây là tổng đài tiếp nhận tin báo 110.”
Tôi nhỏ giọng nói gấp: “Khu Bảo Tùng, tòa 7, căn bộ số 1, phòng 301, có người đột nhập cướp bóc…”
Cùng lúc đó, tiếng kim chọc khóa vang lên, cửa đột nhiên mở toang!
Ánh trăng chiếu vào mặt hắn ta, tôi lại lần nữa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó.
Chú ở tầng dưới.
Tên tội phạm giết người.
Một luồng lạnh lẽo trong nháy mắt từ lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu.
Rốt cuộc tôi đã làm sai ở đâu… tại sao, hắn ta lại tới đây.
Hắn ta dường như không nghĩ rằng tôi đã tỉnh, đứng im ở cửa một lúc.
Tôi theo bản năng lao đến bên bàn học, run rẩy lấy bình xịt phòng vệ từ trong cặp sách đang mở ra, vặn nắp, chĩa thẳng vào hắn ta.
Không thể để bà ngoại biết, không thể để bà ngoại tỉnh lại, không thể để bà chết trong vòng tay tôi.
Tôi nuốt hết tiếng hét vào trong cổ họng, run rẩy giơ bình xịt lên, nhỏ giọng đe dọa hắn ta: “Chú đi ngay đi, tôi sẽ coi như không nhìn thấy gì.”
Người đàn ông chỉ suy nghĩ một giây, sau đó lao về phía tôi.
Tôi không chút do dự nhấn bình xịt, hơi cay xộc ra.
Người đàn ông che mắt lại, như bị chọc giận, vung tay về phía tôi, tôi đá một cái vào ghế, cái ghế đẩy hắn ta lùi lại mấy bước.
Trong đêm tối phát ra tiếng ma sát sàn nhà chói tai.
Tôi nghe thấy bà ngoại gọi tên mình: “Ngôn Ngôn, sao thế?”
Bà tỉnh rồi.
Tôi không trả lời, bà đeo dép đi về phía phòng tôi.
Không, không được, không được qua đây!
Tôi cố gắng đè nén giọng nói khác thường, nói: “Bà ngoại, cháu không sao, bà về ngủ đi.”
Tiếng bà ngoại dần dần đi xa: “Ừ, được.”
Tim đập thình thịch, tôi liên tục nhấn bình xịt, đồng thời cầm lấy thứ gì đó trong tầm tay ném vào mặt người đàn ông.
Nhưng ngay sau đó, cửa phòng lại bị đẩy ra, bà ngoại bật đèn.
Bà cầm một con dao phay trên tay.
“Ngôn Ngôn, chạy mau!”
Người đàn ông quay người lại, mắt đỏ ngầu, cầm ghế đập về phía bà ngoại.
Bà ngoại chân tay không nhanh nhẹn, không kịp né tránh, bị ghế đập vào vai, cả người run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt con dao phay.
Tôi hét lên: “Cứu mạng! Tòa 7, căn hộ số 1, phòng 301! Có kẻ giết người! Cứu mạng!”
Tôi nhặt cây chổi bên bàn học, đánh vào đầu người đàn ông.
Hắn ta nhanh chóng túm lấy cây chổi, dùng một chút sức, tôi không kịp trở tay, bị hắn ta kéo ngã xuống cùng với cây chổi.
Tôi theo bản năng buông tay, nhưng đã quá muộn.
Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, dùng sức bóp chặt cổ họng tôi.
Tôi không thể thở được, không có cách kêu cứu, hai chân đạp loạn xạ…
Ngay lúc đó, linh hồn như lơ lửng giữa không trung.
Tôi như trở về một thời không khác, năm 2015, trong nhà xe tồi tàn lúc đó, bà ngoại bị hắn ta bóp cổ, đôi chân đi giày vải đạp loạn xạ.
Tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, nhưng lại có bóng người chồng lên nhau.
Năm 2015 ở một thời không khác, tôi đang cầm dao gọt hoa quả.
Năm 2015 ở thời không này, bà ngoại đang giơ cao con dao phay.
Hắn ta buông tôi ra.
Giống như thời không đó, hắn ta quay người, giật lấy con dao.
Đồng thời đá vào đầu gối bà ngoại, sau đó giơ dao lên, chém mạnh xuống.
Tôi thở hổn hển như sắp chết, khó khăn bò tới, ôm lấy chân hắn ta, cắn mạnh vào đó.
Con dao đâm lệch.
Tiếng còi cảnh sát hú lên.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Giọng của mấy ông hàng xóm chơi cờ vang lên ở hành lang: ” Là nhà 301 đang kêu phải không??”
Cuối cùng, chúng tôi được cứu rồi sao…
Ngay giây tiếp theo, người đàn ông bị đau đá văng tôi ra, dùng đầu gối đè chặt lồng ngực tôi, giơ con dao phay lên, hung dữ đâm xuống.
Một vệt máu bắn ra.
Nhưng không đau.
Bà ngoại lao tới, chắn trước người tôi, hứng trọn nhát dao đó.
Cùng lúc đó, cảnh sát đá tung cửa chống trộm, giật lấy con dao trong tay người đàn ông, đè hắn ta xuống đất.
Tôi quỳ trên mặt đất, run rẩy che lại cổ bà ngoại.
Tại sao, tại sao…
Cùng một vị trí…
Cùng không thể cầm được máu.
Tôi đau đớn gào khóc.
“Bà đừng bỏ cháu, bà ơi…”
Ánh mắt bà ngoại mất đi tiêu cự, mấp máy môi, như muốn nói gì đó.
Tôi run rẩy áp tai vào, nghe bà nói: “Ngôn Ngôn, chạy đi…”
Tôi ngẩn người một lúc, ôm bà, khóc nức nở.
Bà đưa tay ra, định lau nước mắt cho tôi.
Nhưng chỉ đưa lên được vài cm thì bất lực rũ xuống.
Ngoài cửa sổ, những bông hoa rực rỡ bay lên, ánh sáng lấp lánh tràn ngập bầu trời.
Tiếng xe cứu thương hú lên.
Nhưng bà ngoại đã nhắm mắt mãi mãi.
6.
Tôi đột nhiên tỉnh dậy.
Cả người đầy mồ hôi, thở hổn hển.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, hình ảnh đường phố trên bản đồ Baidu rõ ràng.
Bà ngoại mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt đã giặt đến trắng, cúi người, thích thú xem người khác chơi cờ.
Tôi lại trở về năm 2023.
Tôi điên cuồng ấn điện thoại, cố gắng quay trở lại mùa thu năm 2015.
Thế nhưng, điện thoại không hề nhúc nhích.
Không có màn hình rung động đột ngột, không có lực hút không thể chống lại.
Tôi càng kích động, càng chọc mạnh vào màn hình, cuối cùng bất lực trượt xuống: “Làm ơn, hãy để tôi quay trở về, làm ơn…”
Điện thoại tắt màn hình, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của tôi.
Khuôn mặt của Giang Ngôn 25 tuổi.
Cô đơn, không được yêu thương, không có bất kỳ lưu luyến nào, khuôn mặt của Giang Ngôn.
Thời khắc đều nhắc nhở tôi, tôi không thể cứu được bà ngoại, tôi là kẻ vô dụng.
Tôi vùi đầu vào đầu gối, im lặng mà khóc.
Nhớ đến lúc trên xe buýt, bà ngoại tùy ý để tôi làm nũng ôm bà, cười híp mắt vuốt ve mái tóc của tôi.
Bà nói, thật hy vọng trên đời có thêm một người yêu thương Ngôn Ngôn của chúng ta.
Không có, bà ngoại, không còn ai nữa rồi.
Tôi đi chân trần xuống giường, đi vào phòng tắm, mở nước ấm vào bồn tắm.
Cách chết đã nghĩ sẵn từ nhiều năm trước, cuối cùng hôm nay cũng có thể dùng đến.
Tôi cầm dao, rạch vào da thịt.
Ý thức dần mơ hồ.
Giống như có tiếng mở cửa, còn có người đang nói: “Anh về rồi đây!”
Có lẽ là ảo giác.
Nước ấm vẫn chảy ào ào.
Tiếng bước chân hướng về phía phòng tắm, giọng nói trêu chọc: “Ồ, ban ngày cũng tắm rửa thơm tho, xem ra anh không thể từ chối thịnh tình này được rồi.”
Ảo giác gì mà chân thực đến vậy?
Tôi cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt không nhấc lên được.
Cửa mở ra, giọng nói trêu chọc kia đột nhiên thay đổi, lo lắng và sợ hãi: “Giang Ngôn! Giang Ngôn!”
Nghe quen quá… Đã từng nghe ở đâu nhỉ?
…
Khi tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi.
Bên cạnh không ngừng có tiếng mắng mỏ.
“Con có biết một nhát dao của con bé sâu đến mức nào không? Đã biết bạn gái bị trầm cảm thì phải quan tâm đến cảm xúc của con bé nhiều hơn chứ! Con bé suýt chút nữa đã chết rồi!”
Tôi mở mắt ra.
Nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Mái tóc đỏ hoe đã nhuộm đen, bảy chiếc khuyên tai đã được tháo hết.
Chàng trai vô tư ngày nào, giờ vai rộng hơn, cao hơn, lúc này cúi đầu không nói gì để bị mắng.
Năm 2023, Hứa Tiêu.
Bên cạnh là một nữ bác sĩ trung niên, vẫn đang liên tục mắng anh ta.
Tôi khó khăn mở miệng: “Đừng mắng anh ấy, là tôi tự tìm đến cái chết.”
Bác sĩ kia nghe thấy giọng nói của tôi, lập tức cúi đầu nhìn, giọng nói đặc biệt dịu dàng: “Ngôn Ngôn, cháu tỉnh rồi à?”
Tôi hoàn toàn không quen bà ấy…
Bà ấy lo lắng sờ trán tôi: “Không đến mức đấy chứ, mất nhiều máu cũng sẽ không dẫn đến mất trí nhớ…”
Lòng bàn tay bà ấy chạm vào vết sẹo trên da tôi, vô số ký ức ùa về.
Răng rắc, răng rắc.
Những bánh răng thời gian quay ngược nhanh chóng, những ký ức mới như tuyết lở, phủ lấp những ký ức cũ.
Hứa Tiêu tức giận nói: “Mẹ, mẹ là bác sĩ chỉnh hình mà, còn ở đây giả vờ làm bác sĩ khoa thần kinh gì chứ? Mẹ mau đi gọi bác sĩ điều trị đến đây đi?”
Đúng vậy…
Vị nữ bác sĩ trước mặt này, là mẹ của Hứa Tiêu.
Bởi vì lần xuyên không lần trước của tôi, nên dòng nhân quả đã thay đổi.
Sau khi bà ngoại mất, Hứa Tiêu ngày nào cũng đến khu nhà của tôi để tìm tôi.
Cậu ta nói: “Bà ngoại cậu dặn tôi đấy, bảo tôi phải thường xuyên đến nhà chơi với cậu.”
Thực ra tôi biết, cậu ấy là sợ tôi tự sát.
Tôi và Hứa Tiêu cùng nhau yêu đương bảy năm, sắp bước vào lễ đường hôn nhân.
Người nhà cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, giúp tôi điều trị chứng trầm cảm, coi tôi như một phần của gia đình.
Giang Ngôn năm 2023, không còn cô đơn một mình nữa.
Tôi không nhịn được mỉm cười, nhưng càng cười, nước mắt lại rơi xuống, khiến tôi bật khóc nức nở.
Mùa thu năm 2015 ở thời không trước, tôi không thể cứu được bà ngoại, nhưng bà ngoại đã tặng tôi một món quà.
Bà đã vô tình gieo một hạt giống vào trái tim chàng trai năm ấy và nhiều năm sau, hạt giống đó đã nảy mầm, lớn thành cây, che mưa chắn gió cho đứa cháu gái của bà.
“Thật hy vọng trên thế giới này có thêm một người yêu thương Ngôn Ngôn của chúng ta.”
Bà ơi, đã có thêm người yêu thương con, nhưng bà vẫn ở lại mùa thu năm 2015.
Bà ngoại, bà ngoại…
Tôi khóc đến thở không ra hơi, làm động đến miệng vết thương, máu nhanh chóng chảy ra, thấm ướt băng gạc.
Hứa Tiêu hoảng sợ nắm lấy vai tôi: “Ngôn Ngôn, em sao vậy Ngôn Ngôn?”
Tôi ôm chặt lấy anh ấy, khóc nức nở.
“Hứa Tiêu, em nhớ bà ngoại quá.”