7.
Trên cổ tay vẫn còn quấn băng gạc thấm máu.
Hứa Tiêu đưa tôi đến nghĩa trang.
Tháng tư, nắng rực rỡ, chim hót líu lo.
Di ảnh của bà ngoại được đặt giữa những cây thông xanh tươi, bà cười hiền từ và ấm áp.
Ba nén hương được cắm cung kính vào lư hương.
Hứa Tiêu vừa đốt giấy vừa lẩm bẩm: “Bà ơi, Giang Ngôn lại khóc nhè rồi, mẹ cháu cứ bảo cháu bắt nạt em ấy. Có trời mới biết, cháu đã tập Muay Thái mười năm nay, nhưng trước mặt Giang Ngôn, chỉ có chịu đòn thôi. Bà hãy khuyên bảo cháu gái của bà đi, bảo em ấy hãy nương tay với cháu một chút.”
Tôi vừa cười vừa khóc, run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve di ảnh của bà ngoại.
Bà ơi, bà mắng cháu vài câu cũng được.
Dù chỉ là gặp nhau trong mơ cũng được.
Tôi lau nước mắt, lấy điện thoại ra, mở chế độ xem phố trên bản đồ Baidu, đưa cho Hứa Tiêu xem.
“Anh xem này, hồi đó bà ngoại em mặc một chiếc váy màu lam nhạt, giống hệt trong di ảnh, bà lúc nào cũng tiết kiệm như vậy.”
Nước mắt lại rơi xuống, nhỏ vào màn hình.
Tôi đưa tay ra lau, nhưng lại cảm thấy một luồng sức mạnh không thể chống lại hút tôi vào trong.
Khoảnh khắc năm 2023 này, thời không như ngừng lại.
Hứa Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế lau nước mắt cho tôi, môi hơi hé mở, nhưng giọng nói đã bị đóng băng.
Trong nghĩa trang, bóng cây đung đưa dừng lại, gió nhẹ cũng ngừng thổi giữa không trung.
Mọi thứ đều thu nhỏ lại nhanh chóng, nhỏ đến mức chỉ còn là một điểm trong thời gian.
Tôi nặng nề mà rơi xuống, rơi xuống mãi…
Mùa thu năm 2015, tôi thức dậy trong phòng ngủ của Giang Ngôn.
Tôi mở mắt.
Đồng hồ báo thức chưa kêu, tôi đã với tay tắt nó đi.
Tôi xoay người xuống giường, lục trong ngăn kéo chỗ sâu nhất lấy ra chiếc ví, đổ hết tiền ra.
Ba trăm bảy mươi chín tệ, cả tiền giấy lẫn tiền xu.
Tôi nhét vội số tiền vào túi áo đồng phục, nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Bà ngoại bước ra khỏi bếp, ngạc nhiên: “Hôm nay lại không ngủ nướng à??”
Tôi đi tới, ôm chặt lấy bà cụ nhỏ nhắn.
Nước mắt chảy ra như điên, nhỏ xuống cổ tay tôi trắng trẻo không tì vết.
Bà ngoại nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, như hồi nhỏ bà hát ru cho tôi ngủ.
Một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi không cha không mẹ, nhưng lại có bà ngoại.
Bà ngoại vừa biết hát, vừa biết dỗ dành đứa trẻ ngủ.
Bà ngoại sẽ đứng trước mặt cháu gái, như bất kỳ người cha người mẹ nào, dùng thân thể làm lá chắn, chống lại mọi phong ba bão táp trên đời.
Nhưng lần này, hãy để tôi đứng trước mặt bà.
“Sao thế, gặp ác mộng à?” Bà ngoại hỏi một câu giống hệt như lúc trước.
Tôi dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, mỉm cười nói: “Nước rửa mặt bắn vào mắt thôi.”
Bà ngoại cười tủm tỉm: “Bà đã làm bánh bao thịt bò cho cháu đấy, thơm lắm.”
Tôi ngấu nghiến ăn bánh bao, bỗng nhớ đến lời Hứa Tiêu, ngẩng đầu lên: “Bà ơi, bánh bao còn nhiều không? Bà gói thêm cho cháu mấy cái nữa nhé?”
Bánh bao thịt bò được gói trong túi ni lông.
Bà ngoại dùng thìa khuấy cháo trắng đang sôi.
Tôi ngậm chiếc bánh bao cuối cùng vào trong miệng, vội vã ra cửa.
Sáng nay, tuyệt đối, tuyệt đối không được chạm mặt với người chú trên lầu.
Bà ngoại đuổi theo: “Cháu không ăn thêm cháo à?”
Tôi quay đầu lại, ôm chặt bà ngoại một cái: “Không ạ. Bà ơi, tối nay trường có hoạt động, cháu ở lại trường, không trở về, bà nhớ khóa cửa cẩn thận, nhớ dùng ghế để chặn cửa đấy.”
Bà ngoại bật cười: “Xem phim truyền hình nhiều quá rồi… cháu tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đi!”
Tôi chạy vội xuống cầu thang.
Dưới lầu không có Tư Giai.
Cũng không có chiếc xe ô tô đen nhánh.
Càng không có khuôn mặt khiến người buồn nôn ngồi trong xe.
Trên con đường buổi sáng, công nhân vệ sinh thong thả quét lá rụng.
Bà bán bánh nếp đẩy xe gỗ ra ngoài, với tay bẻ một cành hoa quế, cắm vào ống tre nhỏ trên xe.
Còn tôi, đã lên chuyến xe buýt đầu tiên.
8.
Tôi đưa bánh bao thịt bò cho Hứa Tiêu.
Cậu ấy kinh ngạc: “Sao cậu biết tớ thèm nhỏ dãi bữa ăn sáng của cậu lâu lắm rồi?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc màu đỏ rượu vang, một hàng bảy chiếc khuyên tai sáng lấp lánh, trong lòng thầm nói: Tớ không chỉ biết cậu muốn ăn bánh bao, tớ còn biết sau này cậu sẽ trở thành một ông chồng thê nô.
Nhưng tôi không nói gì, chỉ hỏi cậu ấy: “Cậu có muốn ăn không?”
Cậu ta ho khan, thản nhiên nhận lấy bánh bao, nói: “Muốn!”
Tôi chống tay lên bàn, nhìn vào mắt cậu ta: “Vậy trưa nay cậu trèo tường với tớ.”
Hứa Tiêu rất sảng khoái đồng ý.
Đi đến bên tường, cậu ta chạy lấy đà rồi làm mẫu: “Cậu cứ thế này, chạy vài bước, rồi đạp một cái nhảy lên, là qua được.”
Tôi bình tĩnh nói: “Cậu cúi xuống đi.”
Hứa Tiêu: “?”
Tôi nói: “Với đôi chân ngắn của tớ, muốn tự mình trèo tường rất khó, cho nên, tớ cần dẫm lên cậu để qua.”
Hứa Tiêu ngẩn người, gãi đầu, lẩm bẩm: “Sao tớ cứ thấy câu này nên là lời thoại của tớ nhỉ…”
Nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bên tường.
Đôi tay thon dài chắp lại, ngẩng đầu ra hiệu với tôi: “Đạp lên tay tớ trước, rồi đạp lên vai tớ, cẩn thận đừng ngã nhé.”
Tôi dẫm lên vai cậu ấy, cậu ấy đưa tay đỡ lấy bắp chân tôi, rồi từ từ đứng dậy.
Giống như năm 2015 ở thời không trước, cậu ấy mang vẻ mặt ngạo mạn nhất, nhưng lại làm chuyện dịu dàng nhất.
Tôi ngồi trên tường, giơ tay về phía cậu ấy: “Nhanh lên nào.”
Nhưng Hứa Tiêu lại do dự: “Cậu định dẫn tớ đi gặp bạn trai trên mạng à? Tớ nói cho cậu biết, tớ không làm bóng đèn đâu.”
Tôi tức đến bật cười: “Bảo vệ sắp tới rồi, cậu nhanh ra ngoài đi, nếu không sẽ bị bắt đến phòng bảo vệ đó.”
Hứa Tiêu ngẩn người: ” Không có khả năng, giờ nghỉ trưa bảo vệ đều đi tuần sân trường, cậu…”
Lời còn chưa dứt, từ xa đã vọng lại tiếng bảo vệ: “Ê! Hai đứa kia, đang làm gì thế?!”
Hứa Tiêu kinh ngạc quay đầu lại, rồi nhanh chóng chạy lấy đà, đạp tường, nhảy xuống một cách nhanh nhẹn.
Động tác như mây trôi nước chảy, một mạch thành công.
Sau đó cậu ấy dang rộng vòng tay về phía tôi: “Giang Ngôn, nhảy xuống đi, tớ sẽ đỡ…”
Chưa đợi cậu ấy nói xong, tôi đã nhảy xuống.
Ổn định, rơi vào vòng tay cậu ấy.
Hứa Tiêu dường như cứng đờ trong chốc lát, tôi ngẩng đầu lên, thấy tai cậu ấy đỏ bừng.
Ánh mắt của cậu ấy né tránh, nói: “Cậu làm gì thế, sao lại không kiêng nể gì vậy.”
Âm thanh của bảo vệ truyền qua tường: ‘Có phải ngay chỗ này không?’
‘Đúng, chính là chỗ này!’”
Hứa Tiêu vừa buông tay khỏi eo tôi, lập tức lại túm chặt lấy cổ tay tôi: “Ngẩn người làm gì, chạy mau!”
Không khí lướt nhanh qua tai tôi, tiếng gào thét của bảo vệ cũng bị bỏ lại phía sau, tôi bị cậu ấy kéo theo chạy điên cuồng.
Trong tầm mắt, chỉ thấy mái tóc màu đỏ ngạo mạn và đôi khuyên tai sáng lấp lánh.
Còn nữa, đôi tai đỏ như muốn nhỏ máu.
Bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
Tôi khẽ gọi: “Hứa Tiêu.”
Cậu ấy đáp lại: “Gì thế?”
Tôi thở hổn hển, khó khăn thốt ra từng chữ: “Có phải cậu từng tập Muay Thái hai năm không?”
Bước chân của thiếu niên đột ngột dừng lại.
Tôi suýt nữa thì đập mũi vào lưng cậu ấy.
Ánh mắt cậu ấy tràn đầy kinh ngạc: “Sao cậu biết? Tớ chưa từng nói với ai trong trường!”
Tim đập hụt một nhịp, tôi vô thức giải thích: “Tớ…”
Nhưng Hứa Tiêu đã ngắt lời tôi, vô cùng chắc chắn nói: “Cậu thầm thích tớ à? Cậu theo dõi tớ, bám đuôi tớ?”
Nhịp tim lại khôi phục bình thường.
Tôi đá một cái vào chân cậu ta, nhìn biểu cảm đau đớn của cậu ta, bực bội nói: “Đúng vậy, tớ thầm thích cậu, thầm thích cậu mấy kiếp rồi.”
9.
Tôi lại trở về siêu thị này.
Lần này, không cần hỏi nhân viên hướng dẫn, tôi đã quen đường quen lối đi đến trước kệ hàng, đưa tay lấy bình xịt hơi cay.
Nhãn dán trên kê hàng không thấy đâu, Hứa Tiêu đi theo sau tôi, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tôi nói: “Bình xịt hơi cay.”
Cậu ta mặt thẹn thùng nói: “Chuẩn bị cho tớ sao? Theo mức độ mê mẩn của cậu đối với tớ, tớ đúng là cần cái này, cảm ơn nhé.”
Nói rồi, cậu ta đưa tay ra lấy.
Tôi nắm lấy cổ tay cậu ta, đặt viên kẹo sữa chua vào lòng bàn tay cậu ta: “Tớ chuẩn bị cho cậu cái này.”
Hứa Tiêu nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Sữa chua đặc biệt.” trên viên kẹo, nói: “Cậu, cậu, cậu… Sao cậu biết…”
Cậu ta nói lắp bắp, sau đó cố tỏ ra cứng rắn: “Tớ không thích ăn kẹo! Ai thích những thứ nữ tính như này chứ!!”
Tôi để lại viên kẹo lên kệ hàng: “Cậu không thích ăn thì thôi vậy.”
Cậu ta lập tức giật viên kẹo về, cố chấp nói: “Nếu cậu đã nhất định muốn tặng tớ, tớ miễn cưỡng nhận vậy.”
Tôi cười nhìn cậu ấy: “Hứa Tiêu, ăn kẹo của tớ, vậy thì chỉ cho tớ mấy chiêu quyền anh nhé, được không?”
Hứa Tiêu hỏi tôi muốn học cái gì.
Tôi ra hiệu cho cậu ấy: “Giả sử có tình huống như thế này, hai người có vóc dáng chênh lệch, đầu tiên, hắn ta kéo tớ về phía sau, sau đó dùng tay khóa chặt tứ chi của tớ, sau đó dùng tay đè tớ xuống đất… Có cách nào để tớ phản công hắn ta không?”
Biểu cảm của Hứa Tiêu dần trở nên nghiêm túc.
Đôi mắt đen láy của cậu ấy chớp chớp nhìn tôi, trong đó vừa có sự đánh giá từ trên cao vừa có sự dò xét, khiến tôi phải quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
Cuối cùng Hứa Tiêu cũng mở miệng, giọng điệu nghiêm túc: “Có phải có người đang đe dọa cậu không?”
Ánh mắt cậu ấy từ từ dịch chuyển xuống, dừng lại ở bình xịt hơi cay trong tay tôi, tiếp tục nói: “Có phải có người ép buộc cậu làm những việc cậu không thích không??”
Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng cười nhẹ: “Cậu tưởng tượng quá phong phú rồi, đó chỉ là giả thiết, tớ chỉ muốn học thêm chút kỹ năng tự vệ mà thôi.”
Hứa Tiêu không hỏi thêm nữa.
Cậu ta nhai kẹo, vẻ mặt hờ hững: “Cậu nói chi tiết cho tớ biết, quá trình đó diễn ra như thế nào, nếu không tớ cũng không thể giúp cậu đánh giá được động tác nào là tốt nhất.”
Nắng vàng rực rỡ, hương hoa quế thoang thoảng.
Tôi giải thích: “Cậu siết chặt lấy eo tớ, rồi kéo về phía sau ——”
Thiếu niên ôm lấy eo tôi, cánh tay gầy nhưng khỏe khoắn siết chặt lấy tôi.
“– Sau đó, tớ sẽ vùng vẫy dữ dội, nhưng cậu không được buông tay, cậu phải tìm cách khống chế tớ.”
Tôi vùng vẫy, cánh tay vung loạn xạ.
Hứa Tiêu im lặng, kéo chặt lấy eo tôi, nhanh chóng khóa chặt tứ chi của tôi, sức mạnh như sắt thép, dường như có thể bóp gãy tôi.
Tôi cố gắng vùng vẫy, ngón tay cậu ấy vô tình chạm vào ngực tôi, động tác của cậu đột nhiên dừng lại.
Cậu ấy cẩn thận rút tay ra, chỉ giữ chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi không nhận ra, tiếp tục nói: “Tiếp theo, cậu kéo tớ ra ngoài, dùng đầu gối đề vào lồng ngực tớ, dùng dây thừng trói tay tớ lại.”
Cơ bắp trên cánh tay Hứa Tiêu nổi lên, kéo chặt lấy vai tôi, lật người tôi lại, đè mạnh vào góc tường.
Lực va chạm mạnh khiến tôi không nhịn được ho sặc sụa, nhưng vẫn khen cậu ấy: “Đúng rồi, cứ như vậy, đừng nương tay–”
Đầu gối cậu ấy hạ xuống, ngay khi sắp chạm vào ngực tôi thì cậu ấy lại buông tôi ra.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy: “Cậu buông tay làm gì?”
Cậu ấy dời mắt đi, không nói gì, chỉ đưa tay kéo tôi dậy.
“Tớ không thể làm như vậy được, Giang Ngôn.” Cậu ta nói.
Tôi nghi ngờ: ” Cái gì không thể làm được?”
Hứa Tiêu nắm chặt tay thành nắm đấm, bực bội nói: “Tớ không thể làm tổn thương cậu.”
Cậu ấy nắm lấy cánh tay tôi, kéo tay áo đồng phục của tôi lên, để lộ một mảng da đỏ ửng.
Hơi thở của Hứa Tiêu trở nên gấp gáp, một lúc lâu sau, cậu ấy nói: “Thật xin lỗi.”
Tôi muốn nói rằng tôi không đau, lại muốn nói rằng thực ra cậu ấy là đang giúp tôi.
Nhưng tôi không thể nói ra.
Giống như cậu ấy không thể làm tổn thương tôi, tôi cũng không thể ép buộc cậu ấy làm tổn thương mình.
Gió nhẹ thổi, chim hót líu lo.
Thiếu niên với mái tóc nhuộm ngổ ngáo đứng tại chỗ, vẻ mặt áy náy, hai tay buông thõng, mười ngón tay căng thẳng nắm chặt lấy vạt áo.
Tôi ngồi phịch xuống đất, tự lẩm bẩm: “Trên đời này quả thực có rất nhiều loại người phải không??”
Tôi ngẩng đầu nhìn cây hoa quế, những chú chim đậu trên cành cây, vỗ cánh bay cao, đôi cánh mang theo một chuỗi cánh hoa màu vàng, tôi vô thức đưa tay ra đón.
Như thể hoàng hôn vỡ thành từng mảnh, rơi vào lòng bàn tay tôi.
Rực rỡ, thơm ngát, tượng trưng cho tình yêu và vẻ đẹp.
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh hoa trên tay, lẩm bẩm: “Có những người hoàn toàn xấu xa, cũng có những người tốt bụng như cậu… Tớ nghĩ, thế giới này vẫn còn đáng để hy vọng.”
Cuối cùng Hứa Tiêu cũng mở miệng: “Rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì?”
Tôi khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn cậu ấy đang nhìn tôi từ trên cao xuống.
Đường viền hàm dưới sắc nét, giống như cây trúc xanh mới lớn, lại giống như mũi kiếm sắc bén chờ được ra khỏi vỏ.
Tôi kéo cậu ấy xuống, đứng kề vai với tôi, nhìn chằm chằm vào mặt trời lặn đang dần chìm xuống phía xa.
Tôi không đầu không đuôi nói: “Hứa Tiêu, thật ra tớ rất thích cậu.”
Quả nhiên cậu ấy không còn bận tâm đến chủ đề trước đó nữa, khóe miệng nhếch lên một cách đáng ngờ, kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên, những người theo đuổi tớ đều xếp hàng từ Mạc Hà đến bãi cạn Zengmu… Ít nhất thì cậu cũng có con mắt tinh tường.”
Tôi vỗ vỗ tay, đứng dậy: “Anh chàng đẹp trai, mau trở lại trường học đi.”
Cậu ấy cũng đứng dậy: “Vậy cậu tính đi đâu?”
Tôi chậm rãi bước về phía trước, vẫy tay chào cậu ấy.