23.
Ngày ấy, thánh chỉ ban hôn từ Hoàng thượng truyền tới. Ta và Tạ Kim Yến cùng tất cả mọi người trong phủ đều quỳ gối tiếp chỉ.
Cùng với thánh chỉ, còn có một tấm biển lớn, trên đó đề bốn chữ “Thiên hạ đệ nhất phú”.
Ta nhếch mép, Hoàng thượng thật keo kiệt. Ta dâng nửa gia sản, đổi lại chỉ là một tấm biển vô dụng.
Chẳng ăn được, chẳng dùng được, cũng không đổi thành bạc, còn phải gìn giữ, tôn kính.
Sau này nếu không còn tiền, treo lên tấm biển này để ai nấy nhìn thấy, thật là châm biếm.
Ta bèn tặng lại tấm biển ấy cho phu nhân, nàng từng nói muốn trở thành thương nhân tơ lụa giàu có nhất.
Bạc của ta cũng là bạc của nàng, sau này muốn mở bao nhiêu cửa hàng tơ lụa cũng được.
Tối đó, Tạ Kim Yến mang theo một lọ thuốc cao, gõ cửa phòng ta.
Ta thắc mắc: “Sao không để tiểu đồng giúp ngươi bôi thuốc?”
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi đáp: “Tiểu đồng ra ngoài làm việc cho ta rồi.”
Ta hiểu ra, bèn cầm lọ thuốc, bảo hắn ngồi xuống ghế.
Ngọn nến trên bàn chập chờn, hắn cởi áo, để lộ vai và lưng.
Vì nhiều năm luyện võ và chinh chiến, vai hắn rộng, eo thon, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ. Chỉ là lưng hắn đầy vết thương lớn nhỏ, từ vai kéo dài tới tận xương sống, vết thương sâu và đáng sợ nhất.
Vết cũ đã lành nhưng vẫn hằn rõ, vết mới thì còn chưa khép miệng.
Bị thương nặng như vậy mà hắn chẳng nói một lời, vẫn cứ đùa giỡn, làm người ta tưởng hắn đang giả vờ đáng thương.
Ta bực dọc lấy một lượng lớn thuốc cao bôi lên lưng hắn. Hắn rên khẽ, như thể ta làm hắn đau.
Ta có chút áy náy, bèn cúi xuống thổi nhẹ, chỉ thấy hắn run rẩy, dường như càng đau hơn.
Ta lo lắng hỏi: “Có làm ngươi đau không?”
Hắn đáp bằng giọng u uất và đầy ấm ức: “Tỷ tỷ ta chỉ lo cho tỷ phu, trong nhà này còn ai để ý đến ta đau hay không đâu.”
Ta không nhịn được, bèn đánh nhẹ hắn một cái.
“Nam tử hán đại trượng phu, ai lại suốt ngày nhắc tới chuyện đau đớn chứ.”
Biết hắn đang bị thương, ta không dùng sức, nhưng không ngờ hắn biến sắc, tay ôm ngực, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, hắn ngã xuống bất tỉnh.
Ta hoảng hốt, không lẽ ta đã đánh chet hắn rồi sao?
…
“Ngài ấy bị nội thương rất nặng, cần phải tĩnh dưỡng điều trị.”
Lang trung lấy vài vị thuốc từ trong hòm thuốc ra rồi rời đi. Ta hổ thẹn đến mức không dám ngẩng đầu.
Không ngờ đường đường là một vị tướng quân mà lại bị ta đánh tới mức thổ huyết.
Tạ Kim Yến không biết tỉnh dậy từ lúc nào, mắt hắn trừng trừng nhìn ta, ánh mắt giống như sói đã săn trúng con mồi, chuẩn bị kéo về ổ mà từ từ xé thịt.
Ta tiến lại gần giường, lí nhí: “Ta không cố ý.”
Hắn vẫn nhìn ta, trong mắt lộ ra vẻ nồng nhiệt khiến ta bất giác cảm thấy hoang mang.
Một lúc sau, khóe miệng hắn khẽ nhếch: “Không sao, nhiều nhất là ta sẽ ho ra m//áu thêm vài tháng nữa thôi, ta nhiều m//áu lắm, không có gì đáng ngại.”
“Chỉ là không biết khi nào Hoàng thượng lại phái ta đi làm nhiệm vụ, lúc đó với thân thể rách nát này, ta không biết có thể chịu nổi không.”
“Nhưng chuyện đó cũng không liên quan đến nàng, nàng cứ lo chuyện của mình đi.”
Nếu hắn kêu đau, kêu than thảm thiết, có lẽ ta đã không thấy áy náy đến thế. Ngược lại, dáng vẻ thấu hiểu, khoan dung, không trách móc này lại khiến ta khó chịu hơn.
“Thế này đi, để ta mua cho ngươi một cây nhân sâm lâu năm để bồi bổ nhé.”
Hắn lấy tay che mắt, vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Không cần, ta tự mua được.”
“Nàng ra ngoài lo chuyện của nàng đi.”
Ta bối rối vặn xoắn tay mình: “Vậy ta mua cho ngươi chút sơn hào hải vị nhé?”
Hắn cười nhạt: “Giang Đào Đào, ta biết nàng giờ nhiều tiền lắm rồi. Trước khi nhà ta gặp chuyện, ta cũng chẳng thiếu tiền. Mấy thứ ấy, thiếu gia đây đều đã ăn qua rồi.”
Ta cuống quýt xua tay, giọng nói có chút luống cuống: “Ý ta không phải như thế, ta không có ý hạ thấp ngươi.”
“Ta chỉ muốn hỏi, làm sao để bù đắp lại cú đấm mà ta đã gây cho ngươi mà thôi.”
Một lúc lâu sau, hắn mới hạ tay, nở nụ cười: “Nàng thật sự muốn bù đắp cho ta?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn dưới ánh nến, ta vô thức gật đầu.
“Nếu nàng thật lòng muốn bù đắp việc vừa đánh ta thổ huyết.”
“Vậy thì hãy để ta sai bảo nàng, cho đến khi ta lành vết thương.”
Mẹ ơi, sao người chưa từng nói với con, nam nhân có dung mạo tuấn tú lại có thể làm mê hoặc lòng người đến vậy!
24.
Từ khi chấp nhận yêu cầu của Tạ Kim Yến, ta lúc nào cũng hối hận.
Hắn thực sự coi ta là tiểu đồng, sai bảo không chút nể tình.
Đi đâu cũng gọi ta đi theo, thậm chí đến nhà xí cũng bắt ta đứng ngoài chờ để đưa giấy.
Ta bận trăm công nghìn việc, nào có thời gian rảnh rỗi mà theo hắn rong chơi khắp nơi.
Hắn chỉ thản nhiên phẩy tay: “Không sao, ta đã biết trước nàng sẽ hối hận.”
Ta hít một hơi thật sâu, nở nụ cười: “Thiếu gia, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Tưởng rằng hắn sẽ dẫn ta đến võ trường hay nơi nào đó, ta còn đang nghĩ sẽ có cơ hội mở mang tầm mắt.
Ai ngờ, đi một hồi, chúng ta lại bước vào tiệm trang sức lớn nhất ở Hoa Kinh.
Tình cờ, ta gặp một người quen – đại công tử nhà họ Tần, Tần Dịch.
Nhà họ Tần là một gia tộc giàu có nổi danh miền Nam, sản nghiệp trải khắp các lĩnh vực. Ta từng quen biết hắn khi cùng nhau đi buôn tơ lụa đường biển.
Hắn phe phẩy quạt, khi thấy ta, đôi mắt hắn sáng lên: “Giang tiểu thư, ta đến Hoa Kinh tìm bằng hữu, cũng định đến phủ nàng để thăm hỏi.”
Ta khẽ gật đầu cười: “Bạn hiền từ phương xa đến, ta tất nhiên phải làm chủ chiêu đãi.”
Tạ Kim Yến đứng phía sau, tay đặt sau lưng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào các món trang sức trên quầy, không hề liếc qua chúng ta một lần, tỏ vẻ như hoàn toàn không quan tâm.
Trước khi rời đi, chưởng quầy từ nội sảnh ôm ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo, trao cho hắn.
Hắn rút vài tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra rồi tiến về phía ta.
“Đi thôi, chẳng phải nàng muốn chiêu đãi vị bằng hữu này sao?”
Ta bị hắn nắm lấy tay, kéo ra khỏi tiệm trang sức, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại gọi: “Tần huynh, đi theo chúng ta nào.”
Tần Dịch nhẹ nhàng gật đầu, nở nụ cười không rõ cảm xúc.
Nói thật, ta từng đi khắp nơi, cũng gặp qua nhiều cảnh ngộ, nhưng chưa từng rơi vào tình huống khó xử như thế này.
Vừa ngồi xuống bàn ăn, Tạ Kim Yến đã trao cho ta chiếc hộp gỗ, bảo ta về nhà mới mở.
Ta nghĩ đây là trang sức hắn định tặng phu nhân nên thoải mái nhận lấy.
Ai ngờ, hắn lại nhìn Tần Dịch mỉm cười, xin lỗi: “Tần huynh thứ lỗi, đây là trang sức ta chuẩn bị cho ngày thành thân, không tiện mở ra ở đây.”
Nghe đến hai chữ “thành thân”, Tần Dịch ngẩn người, rồi nhìn về phía ta: “Giang tiểu thư sắp thành thân sao?”
Ta bị Tạ Kim Yến làm cho bối rối. Còn chưa kịp lên tiếng giải thích, hắn đã reo lên: “Đào Đào, nàng và Tần huynh là bằng hữu, sao huynh ấy lại không biết chúng ta sắp thành thân?”
Nói xong, hắn còn cung kính cúi người về phía Bắc, như thể tạ ơn Hoàng thượng vì đã ban hôn.
Tần Dịch cũng kinh ngạc kêu lên: “Lại còn có thánh chỉ ban hôn sao?!”
Họ cứ thế tiếp lời nhau, khiến ta ngồi giữa cảm thấy thật thừa thãi.
Bữa cơm này thật khó nuốt, lại còn bị Tạ Kim Yến không biết nổi cơn đ//iên gì, suốt bữa không ngừng gắp thức ăn vào bát ta.
Đến khi thức ăn đã chất cao đến gần cằm, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Ăn đi, Đào nhi.”
Ta suýt nữa phun cả cơm từ hôm qua ra.
Trên đường về, ta không ngừng trách hắn: “Tần Dịch là người của nhà họ Tần, sau này còn phải hợp tác làm ăn, ngươi tại sao lại hành xử kỳ lạ như vậy?”
Hắn bước nhanh, càng đi càng xa, ta khó theo kịp, phải kéo áo hắn lại.
“Đi chậm thôi!”
Hắn dừng lại, quay đầu nhìn ta, mắt đỏ hoe, gương mặt lạnh như băng.
“Ta cũng muốn biết rốt cuộc mình đang làm gì.”
“Ta muốn biết vì sao khi nhìn nàng cười với Tần Dịch, lòng ta lại đắng cay đến thế.”
“Vì sao khi nàng không để ý đến ta, ta lại thấy mọi việc đều trở nên vô nghĩa?”
“Vì sao chỉ cần có nàng ở đó, ánh mắt ta cứ vô thức xoay quanh nàng?”
Hắn mỗi lần nói một câu lại tiến gần ta một bước.
Ta bị cơn bộc phát bất ngờ của hắn làm cho sững sờ tại chỗ, cũng bị ánh mắt cháy bỏng của hắn làm cho kinh ngạc.
Khoảng cách giữa ta và hắn gần đến mức trán ta gần như chạm vào trán hắn, có thể thấy rõ từng nét biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt hắn khi cúi xuống.
“Rõ ràng mười năm trước chính nàng đã nói nàng nguyện ý vì người mình yêu mà chờ đợi.”
“Ta chỉ nghĩ rằng, có một cô nương ngốc nghếch vẫn đang đợi ta trở về, nàng yêu ta như sinh mệnh, ta nhất định phải sống sót trở về tìm nàng, cưới nàng.”
Nói đến đây, giọng hắn trở nên khàn đi: “Ta muốn hỏi cô nương đó.”
“Ta đã sống sót trở về, nàng còn muốn gả cho ta không?”
Ta nhìn vào mắt hắn, trong đó dường như ngấn một tầng sương mỏng, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
Từ khi lớn lên, chưa từng có ai nói rằng họ thích ta.
Ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này có nam nhân nào lại thích ta.
Đã có lần, tại tửu lâu, khi ký kết hợp đồng lấy hàng lụa với một thương nhân, trước mặt hắn khen ta mạnh mẽ quyết đoán, nhưng vừa xuống lầu lại quay sang mắng ta là đồ hốt phân.
Chính Sở Đại Tráng nghe thấy khi quay lại lấy đồ bị bỏ quên, sau đó đánh tên kia một trận thừa sống thiếu chet.
Ta đành đền ít bạc và không hợp tác nữa. Những việc tương tự đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Tiểu Hạo Tử thường hay đa cảm, mỗi khi an ủi ta đừng để tâm, chưa đợi ta buồn, hắn đã khóc trước.
Nhìn cha ta thay nữ nhân như thay áo, ta thấy bọn nam nhân thật chán ngắt.
Nhưng cũng hay, ta không để tâm đến cái nhìn thế tục, thì thế tục cũng chẳng làm phiền ta.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt chân thành đầy mong đợi của Tạ Kim Yến, ta không thể thốt ra lời nào làm tổn thương hắn.
“Ta…”
“Khoan đã, ta nói… yêu ngươi khi nào?”
Bình tĩnh lại, ta ngẫm nghĩ kỹ, những lời tình tứ như vậy không giống những gì ta sẽ nói.
Gương mặt hắn dần trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.
“Ta có thể chịu đựng được lời từ chối, nàng không cần phải giả vờ không nhớ.”
Ta định mở miệng giải thích, nhưng rồi lại thôi. Lúc này có nói gì cũng chỉ như đang biện bạch.