25.
Hôm ấy, chúng ta chia tay trên phố trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Cũng không hẳn là chia tay, vì hắn chỉ lạnh lùng không nói thêm câu nào với ta, nhưng cũng chẳng rời đi.
Hắn chỉ chầm chậm bước theo sau, tiễn ta về phủ rồi mới quay lưng rời khỏi.
Từ đó, không hiểu sao ta lại như mắc phải chứng mất ngủ. Ngày trước, chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay, nhưng dạo gần đây, cứ trở mình mãi mà chẳng tài nào ngủ được.
Ngày tháng lại trở nên bận rộn, nhưng mỗi khi có chút thời gian rảnh, ta thường đi dạo tới viện của phu nhân, đứng sau cửa nhìn phu nhân và Phó đại nhân làm gì.
Đôi khi, phu nhân xắn tay áo trong phòng bếp làm đồ ăn, còn Phó đại nhân thì ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hướng mắt về khoảng không, miệng mỉm cười.
Có lúc Phó đại nhân gối đầu lên đùi phu nhân nghỉ ngơi, còn phu nhân thì nhàn nhã lật sách.
Dường như hai người họ, dù làm gì cũng muốn ở bên nhau, mà chẳng hề thấy chán.
Thánh chỉ đã ban, định ngày thành thân, nhưng Tạ Kim Yến thì nay chẳng thấy bóng dáng đâu, làm sao mà thành thân được.
Trong bữa ăn, phu nhân có nhắc đến hắn, bảo rằng hắn đang đi diệt c//ướp, có lẽ phải mấy tháng mới về.
Khi nói, phu nhân nhìn ta, khóe miệng khẽ cười, như có ý gì đó sâu xa.
Mặt ta bỗng nóng bừng, luống cuống cúi đầu. Chẳng lẽ hắn đã đem những lời nói ngông cuồng đó kể với phu nhân rồi ư?
Nếu việc này ảnh hưởng đến hình tượng của ta trong lòng phu nhân, ta nhất định không tha cho hắn.
Đến tháng bảy, ta theo thuyền buôn ra khơi, Hạo Tử và Đại Tráng cùng đồng hành.
Lên thuyền mới phát hiện, đây dường như không phải là thuyền buôn bình thường.
Người trên thuyền dù y phục không đồng nhất, nhưng thần thái kiên nghị, tư thế đứng ngay thẳng.
Thuyền đã rời bến, ta chỉ còn tự nhủ “đã đến đây rồi thì cứ an tâm mà ở”.
Chúng ta ngồi trên boong thuyền đón gió biển, thì từ khoang thuyền bước ra một người.
Ta nhìn kỹ, Tạ Kim Yến?
Hắn mặc y phục bó sát màu đen, dáng vẻ cao ráo, thẳng tắp đứng trên boong thuyền. Đôi lông mày kiếm cùng ánh mắt phượng quen thuộc, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, làn da ngăm ngăm mang theo vẻ cứng rắn đầy góc cạnh.
Chẳng lẽ là ra khơi rồi bị nắng đốt đen đi sao? Ta bất giác nghĩ thầm.
“Nàng sao lại ở đây?” Hắn cau mày nhìn ta, vẻ mặt đầy khó chịu.
Ta ngạc nhiên đáp: “Ngươi không phải đi diệt cướp sao?”
Hóa ra đây là thuyền giả làm thuyền buôn để tiêu diệt giặc c//ướp biển.
Kể từ hôm chia tay không mấy vui vẻ kia, một thời gian không gặp, ta cũng chẳng biết nói gì.
Trong đầu ta vẫn hiện lên ánh mắt đầy thương tổn của hắn lần cuối.
May thay, hắn cũng không đến bắt chuyện với ta, chỉ luôn bận rộn bàn chuyện với thuộc hạ.
Ta đành quay sang nhìn Đại Tráng, hỏi: “Ngươi đặt thuyền gì thế này?”
Đại Tráng chớp chớp mắt vô tội: “Là… người dưới đặt, không liên quan… đến ta.”
Thuyền buôn rất lớn, mỗi người đều có một gian phòng nhỏ riêng biệt.
Đêm ấy gió biển thổi mạnh, ta chui vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vừa cúi người vào phòng, thì cánh cửa phía sau bị mở ra rồi đóng lại.
Quay đầu lại, Tạ Kim Yến đã đứng sau lưng ta, cúi người tiến lại gần, nhưng lại dừng lại giữa chừng.
Thân hình hắn cao lớn, dù có cúi xuống thì đầu vẫn chạm gần trần gỗ phía trên.
“Nàng đến đây làm gì?”
Hắn không biểu cảm gì, đưa cho ta một chén trà nóng.
“Ta tính đi Đông Lăng quốc xem có thứ gì hiếm lạ không.”
Không hiểu sao, tim ta đập nhanh hơn bình thường, có lẽ là do gian phòng này quá chật chội.
Mặt hắn gần ngay trước mắt, gần đến mức ta có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ từ người hắn tỏa ra.
Hắn cứ nhìn ta chăm chú, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, nhưng lại không hỏi thêm gì, một lát sau hắn quay lưng ra ngoài, kéo cửa lại.
Hắn vừa đi khỏi, toàn thân ta bỗng như mềm nhũn, nằm phịch xuống giường, hít thở vội vàng.
Suýt nữa thì ngạt thở mất!
Chẳng lẽ là do hai người đứng chung một chỗ quá chật sao?
Những ngày sau trên thuyền, chúng ta thường dùng bữa cùng Tạ Kim Yến và huynh đệ của hắn.
Khi biển êm sóng lặng, họ lần lượt nhảy xuống biển bơi lội như nhảy vào chảo bánh bao.
Hạo Tử và Đại Tráng ngưỡng mộ bọn họ không ngớt, chạy theo chơi đùa.
Chỉ còn lại ta, Tạ Kim Yến và một người đang nằm uống rượu trên boong thuyền.
Chúng ta ngồi đó đón gió biển, không ai nói gì.
Người uống rượu đột nhiên nổi hứng, kể ta nghe về những chuyện ngày xưa khi hành quân.
“À phải rồi, ngươi có biết tướng quân của chúng ta có một tiểu thê tử không?”
Tạ Kim Yến trừng mắt một cái, ra hiệu cho hắn im miệng.
Nhưng hắn càng hứng chí, lớn tiếng gọi: “Huynh đệ, còn nhớ tiểu thê tử của tướng quân không?”
Người đang bơi dưới nước cười to, giả giọng Tạ Kim Yến: “Đào Đào, Đào nhi của ta.”
“Ta phải về nhà hái Đào của ta.”
Ta nghe bọn họ cười đùa gọi nhau, mặt càng lúc càng nóng, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn về phía bên trái.
Bọn họ nói “Đào”, có phải là thứ ta đang nghĩ đến không?
Sắc mặt Tạ Kim Yến ngày càng đen lại, hắn lập tức đứng dậy, định quay vào khoang thuyền.
Người uống rượu bỗng nhiên tiến lại gần ta, cười nói: “Ai ai cũng tưởng tướng quân thích ăn đào, còn có kẻ nịnh hót đem tặng mấy sọt đào cho tướng quân.”
“Chúng ta bảo ngài ấy chia ra, nhưng ngài ấy nhất quyết không cho.”
“Ngươi biết cuối cùng ngài ấy làm gì không?”
Ta len lén liếc qua phía Tạ Kim Yến, khẽ hỏi: “Làm gì?”
“Tướng quân của chúng ta, để không ai ăn đào của mình, ngày nào cũng ăn đến hai ba chục quả. Cuối cùng chiếm luôn một ngày ở nhà xí.”
Vừa dứt lời, cả đám người cười rộ lên, chỉ trừ Tạ Kim Yến. Chỉ thấy hắn xắn tay áo, thoáng cái đã biến mất.
Khi ta nhìn lại, người uống rượu đã rơi tõm xuống biển.
Ta bật cười thành tiếng, ngẩng đầu lên, thì thấy hắn cũng đang nhìn ta, nửa cười nửa không.
Lúc chiều tà, gió biển bỗng nhiên nổi lên, sóng lớn dâng cao.
Thuyền chao đảo mạnh mẽ, chúng ta đang chuẩn bị lần lượt vào trong khoang thuyền.
Chẳng ai để ý đến tiếng gãy nhỏ vang lên, một cột buồm bị gió quật gãy ngang thân, nhanh chóng lao về phía ta.
Ta chỉ nghe thấy Hạo Tử và Đại Tráng cùng lúc kêu lên tên ta.
Chưa kịp phản ứng thì một lực mạnh đẩy ta sang một bên.
“Yến ca!” Vài người cùng lúc lớn tiếng hô hoán.
Gió quá lớn, thuyền lắc lư dữ dội, ta cố bám chặt lấy boong thuyền, khó nhọc bò tới mép và nhìn xuống biển.
Biển đen ngòm, sóng cuộn trào, chẳng thấy một bóng người.
“Tạ Kim Yến!” Ta gào lên, giọng khản đặc vang vọng trên mặt biển.
Các huynh đệ của hắn cũng cố gắng kêu gọi hắn xung quanh thuyền.
Bão tới nhanh rồi cũng đi nhanh, khi biển lại yên bình, bầu trời mới sáng trở lại.
Ta ngồi trên boong, toàn thân ướt đẫm, trên mặt không rõ là nước mắt hay nước biển.
Tìm mãi chẳng thấy, chẳng lẽ hắn đã không còn nữa rồi?
Nghĩ đến việc từ nay người ấy sẽ biến mất khỏi cõi đời này, ta chợt thấy kiếm tiền cũng không còn ý nghĩa, ăn ngon cũng chẳng còn thú vị. Mọi thứ đều trở nên vô vị.
“Tìm thấy rồi!” Hạo Tử phấn khởi kêu lên với ta.
Ta sững người trong chốc lát, vội vàng loạng choạng đứng dậy, theo chân Hạo Tử chạy tới đuôi thuyền.
Đẩy đám người đang vây quanh ra, ta thấy Tạ Kim Yến nằm trên boong, mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, quanh người quấn một sợi dây thừng to.
Các huynh đệ của hắn đều cúi đầu, im lặng không nói.
“Sao không cứu hắn?” Ta khẽ khàng hỏi, giọng run rẩy.
Không ai trả lời.
“Cứu hắn đi chứ!” Ta bật khóc, giọng nghẹn ngào mà bản thân ta cũng không nhận ra.
Thấy họ dường như đã từ bỏ, ta lập tức quỳ xuống, dùng hết sức ép nước từ bụng hắn ra từng nhịp một.
“Nàng làm gì vậy?” Một giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng ta chẳng để ý, tiếp tục ấn mạnh.
Cho đến khi người dưới đất ho khan dữ dội, ta mới nhận ra… hắn không sao?
Ta ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa cười, không ngừng đấm nhẹ vào người hắn.
Tạ Kim Yến ngồi dậy, cau mày nhìn quanh một lượt. Nhìn thấy vài người quay đầu, bụng rung lên vì nhịn cười.
“Ta chỉ là kiệt sức, các ngươi làm gì mà dọa nàng ấy như thế.”
“Tất cả ra mũi thuyền, đứng tấn, không được phép đứng dậy nếu ta chưa cho phép.”
Nghe đến từ “tất cả”, ta liền mơ hồ đứng dậy theo.
Ngay sau đó, tay ta bị Tạ Kim Yến nắm lại.
“Ta bảo bọn họ đi, chứ không bảo nàng đi.”
Hắn kéo mạnh ta lại, ta trượt chân va vào người hắn, liền bị hắn giữ chặt lấy eo.
Cơ thể hắn rắn chắc đến nỗi khuỷu tay ta cũng đau nhức khi va phải.
“Buông ta ra! Có người đang nhìn!” Ta vừa thẹn vừa giận, giãy giụa nhưng không thoát được, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cúi đầu, khẽ nói: “Không có lệnh của ta, bọn họ không dám lại gần đâu.”
Ta còn chưa kịp đáp lại, đã nghe thấy giọng hắn nghèn nghẹn, đầy phấn khởi: “Nàng chỉ là để ý đến việc có người đang nhìn thôi!”
Chưa dứt lời, hắn đã kéo ta dậy, nắm tay ta đi thẳng vào khoang thuyền, lại quay về cái gian phòng chật chội khiến ta khó thở.
Không khí trong phòng thoang thoảng mùi tanh nhẹ của nước biển. Bên tai ngoài tiếng sóng biển, chỉ còn tiếng thở của hắn.
Hắn cúi đầu nhìn ta, hai tay chống lên vách, khiến ta bị mắc kẹt giữa vòng tay của hắn, không thể động đậy.
“Vừa rồi nàng lo lắng cho ta sao?” Hắn nhìn ta chăm chú, giọng trầm thấp đầy nghiêm túc.
Ta cúi đầu, nhìn vào chỗ xương cổ hắn nhô lên.
“Nếu ngươi không trở về, phu nhân sẽ đau lòng lắm.”
Bỗng bàn tay ta cảm thấy ấm nóng, bị hắn nắm chặt, bàn tay thô ráp của hắn xoa nhẹ, một cảm giác tê dại từ tay lan thẳng tới tim.
Thấy ta cúi đầu im lặng, hắn liền quỳ xuống, ngước lên nhìn nét mặt ta.
Hai tay hắn nắm chặt tay ta, giọng nghiêm túc: “Còn nàng thì sao?”
Ta cắn môi, khẽ đáp: “Ta… không biết…”
Chưa nói hết câu, bàn tay hắn bỗng ôm lấy eo ta, trước mắt bỗng tối sầm, một cảm giác ấm áp lướt qua môi ta.
Cùng lúc đó, một tiếng “cộp” vang lên bên tai.
Thì ra hắn vội vàng đứng dậy, đầu đập vào trần gỗ.
Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Tạ Kim Yến chẳng để tâm đến cái đầu vừa bị va chạm, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào môi ta, giọng khàn khàn: “Nàng không từ chối ta.”
Tiếng cười của ta chợt dừng lại.
Hắn lại vòng tay ôm lấy eo ta, cúi xuống hôn lần nữa, đôi tay rắn chắc giữ chặt lấy ta, khiến ta không thể động đậy.
Tim ta đập nhanh đến nỗi khó thở, cuối cùng ta mềm nhũn ngã vào lòng hắn.
Lâu sau, hắn tựa trán vào trán ta, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng. Lồng ngực hắn phập phồng, thể hiện rõ hắn vừa rồi kích động thế nào.
Lúc này ta mới nhận ra, bản thân cũng chẳng khác gì.
“Nàng đã hôn ta, phải chịu trách nhiệm với ta.”
Ta bật cười: “Chịu trách nhiệm như thế nào?”
Khóe môi hắn khẽ cong, buông ta ra rồi đứng dậy, mở cửa lao ra ngoài.
Sau đó, ta nghe thấy tiếng hắn hô lớn: “Đại Hồ, bảo thuyền phu quay đầu lại!”
“Yến ca, chúng ta chưa bắt được hải tặc mà, phải quay về sao?”
Từ xa, ta nghe thấy tiếng hắn vui mừng: “Về để mời các ngươi uống rượu mừng!”
Ngoài cửa sổ, mây trắng lững lờ trôi.
Ta phủi tay đứng dậy, vừa đi ra vừa nói: “Tạ Kim Yến, ngươi chán sống rồi sao! Ta còn chưa đồng ý mà!”
[HẾT]