KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU

Chương 1


Ta nhặt được một thư sinh mất trí nhớ, l ừa hắn ta làm chồng, hắn ta rất đẹp trai, chỉ là có hơi lắm mồm.

 

Hắn rất hay ghen tuông, lải nhải.

 

“Chỉ mới một thời gian ngắn mà Kiều Kiều đã chán ta, miệng của nữ nhân đúng là gạt người.”

 

Đó là khi hắn ta ho khan mà ta không kịp đưa nước cho hắn.

 

“Vợ chồng vốn dĩ là chim cùng rừng, vừa mới gặp đại nạn nàng đã lập tức bay đi, giờ này ta nằm trên giường bệnh có phải ảnh hưởng đến việc Kiều Kiều đi tìm mùa xuân thứ hai rồi đúng không?”

 

Ta đỡ trán, đại ca à, ngươi chỉ nhiễm lạnh một chút mà thôi.

 

Sau khi khôi phục trí nhớ…

 

Biết được hắn là hình bộ thượng thư trẻ tuổi nhất kinh thành, ta nhanh chóng đóng gói hành lý rời đi ngay trong đêm.

 

Nhưng hắn lại chặn ta bên giường, nghiến răng nghiến lợi nói, “Kiều Kiều, nàng có biết hình bộ có bao nhiêu cách để t r a t ấ n phạm nhân không?”

 

“Nếu nàng dám chạy, ta không ngại dẫn nàng đi mở mang kiến thức một chút đâu.”

 

Không đợi ta trả lời, vị hình bộ thượng thư thanh lãnh tự phụ trong lời đồn chợt đỏ mắt, “Kiều Kiều, đừng rời xa ta.”

 

1,

Ta là người của thế kỷ 21.

 

Điều đặc biệt chính là… ta xuyên qua từ trong bụng mẹ.

 

Lúc đó ta chỉ là một cục thịt nhỏ, không biết nói, không biết chạy, bất lực nhìn nhũ mẫu lén tráo đổi con.

 

Ta đáng thương bị ném đến bãi tha ma.

 

Đúng lúc cha ta vào kinh thành mua heo giống, tiện tay nhặt ta về nhà.

 

Mỗi lần uống say, ông sẽ quát lên, “Tên trời đánh nào lại ném bé con đi giữa trời tuyết, không nuôi được thì phải biết quản tốt thân dưới của mình chứ, đem sản phẩm ném đi khắp nơi, ông đây mà gặp chắc chắn sẽ thiến mày!”

 

Những lời này của ông ấy không phải đùa, ông ấy là cao thủ thiến lợn có tiếng trong thôn, chỉ là chưa thiến người bao giờ mà thôi.

 

Đùa thôi, ta biết, ông ấy đau lòng vì ta.

 

Khi bị ném tới bãi tha ma, trên người ta chỉ bọc một miếng tã mỏng, khuôn mặt bị lạnh đến mức tái nhợt, đại phu nói ta hết cứu rồi, nhưng cha không tin, ông ấy bỏ hết vốn liếng cưới vợ của mình ra để cứu ta, nuôi ta lớn lên.

 

Có một điều ta chưa bao giờ nói cho ông ấy nghe, đó là khi ta vừa nhìn thấy người đàn ông mọc đầy râu nhặt mình, ta đã lập tức từ bỏ ý chí sống sót.

 

Quá đáng hơn nữa là, lúc đó ta cảm thấy cha chẳng khác gì một người ă n t h ị t trẻ con.

 

Cứ như vậy, hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.

 

Nhờ kỹ năng nấu ăn từ kiếp trước, ta nổi danh gần xa nhờ việc chế biến thịt lợn.

 

Thịt thăn chua ngọt, sườn xào chua ngọt, thịt viên nướng, thịt chiên giòn, miến heo hầm…

 

Khách hàng từ khắp nơi tứ phía đổ về không đếm xuể.

 

Chỉ vài năm trôi qua, ta đã đứng vững ở trấn này, cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền.

 

Dạo này cha ta đang rất muộn phiền, chỉ vì ta đã tròn mười tám tuổi rồi nhưng vẫn chưa kết hôn.

 

Ở thời đại này, khi đến tuổi cập kê đã có bà mối đến làm mai, không ít cô gái vừa mới mười sáu đã làm mẹ.

 

Dáng dấp của ta cũng không tệ, là kiểu mà nam nhân thời đại này vừa thấy đã thích.

 

Khoảng thời gian trước, ngày nào cũng có người đến nhà ta cầu thân, có người ngâm thơ trước cửa, thậm chí còn có người hứa hẹn thi cử đỗ đạt rồi sẽ quay về cưới ta…

 

Ta cạn lời, chẳng lẽ đám người này không biết chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào sao?

 

Bị làm phiền đến mức không thể chịu nổi nữa, ta sai người đem một con heo tới, biểu diễn m ổ heo giữa đường giữa chợ.

 

Nước sôi lửa bỏng, chọc t i ế t, mở n.g.ự.c m ổ b ụ n g… liền một mạch.

 

Cuối cùng, những người có ý với ta đều c  h  ế  t tâm.

 

Đùa cái gì thế, cả đời này ta không có dự định muốn lấy chồng.

 

Ta vừa có nhan sắc, vừa có tiền, có cuộc sống nhàn hạ, việc gì cứ phải t r e o cổ lên một cái cây chứ, cái ta muốn là cả một rừng cây.

 

Có gì sai đâu chứ, ta chỉ muốn cho mỗi chàng trai một gia đình thôi.

 

2,

Tháng mười hai cuối năm, thịt heo của ta càng ngày càng bán chạy.

 

Sáng nay cha ta buộc bốn con heo lên xe ngựa, giao cho ta nhiệm vụ đem nó đến núi Hươu Minh.

 

Trong núi Hươu Minh có rất nhiều thổ phỉ, trước kia cha ta cũng là một trong số đó, chẳng qua là có ta nên ông ấy mới phải rửa tay gác kiếm, xuống núi làm ăn.

 

Người giang hồ coi trọng nhất là tình nghĩa, cứ đến ngày lễ kiểu gì cha cũng đem lễ vật đến tặng họ.

 

Trên đường đi đến núi Hươu Minh, ta thấy Hồ Tử Lưu dẫn theo một đám người vây quanh một chiếc xe ngựa.

 

Xe ngựa đã tan thành năm bảy phần, trông tàn tạ không tả nổi.

 

Bên cạnh là một nam nhân đang hôn mê, từ xa nhìn lại chỉ thấy chiếc áo trắng trông khá nổi bật, rất thư sinh.

 

“Chậc chậc.”

 

Giữa thời tiết này còn mặc như vậy ra ngoài, đồ đ i ê n.

 

Ta từ từ lái xe về phía trước, vừa đến gần ta đã lập tức choáng váng.

 

Cái tên này! Hắn ta trông rất… rất… rất đẹp trai!

 

Gương mặt trắng nõn, lông mày sắc nét, mũi vừa thẳng vừa cao, đôi môi mỏng tuyệt mỹ… đây căn bản không phải là người, chắc chắn là yêu tinh!

 

Thật sự là giống hệt câu thơ kia… Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song.

 

Mẹ nó, quá đẹp trai!

 

Ta nghi hoặc nhìn qua Hồ Tử Lưu.

 

Theo những gì ta biết, thổ phỉ trên núi Hươu Minh đều rất có đạo đức, họ chỉ c ướp của người giàu chia cho người nghèo chứ chưa từng làm hại ai cả.

 

Hồ Tử Lưu luống cuống xòe tay ra, “Kiều Tỷ, sáng nay lão đại biết tỷ sẽ đến đưa thịt, tuyết rơi đường khó đi nên phân phó chúng ta xuống chân núi đón tỷ, không ngờ vừa đến đây thì đụng phải hắn ta.”

 

Ta đến gần thư sinh, phát hiện trên n.g.ự.c của hắn lấm tấm vài vết m á u, ta đưa ngón tay ra xem còn hơi thở không, đầu ngón tay cảm nhận được chút nhiệt độ, hắn còn sống.

 

Ta nhờ người nhấc hắn ta lên xe ngựa, trên xe không còn chỗ nên ta đành để anh ta nằm lên người con lợn béo.

 

Chúng ta tìm một căn nhà trống, cho hắn ta nằm trên giường rồi kêu thầy lang què trên núi tới khám bệnh.

 

Tên này mạng lớn thật, xe ngựa đã tan tành mà hắn chỉ bị thương ngoài da, chắc là do trời quá lạnh nên mới bị hôn mê.

 

Thời gian nửa nén hương trôi qua, hắn tỉnh lạnh.

 

Hắn ta cảnh giác nhìn xung quanh, “Đây là đâu? Ta là ai? Ngươi là ai?”

 

Ta mở to mắt, quay đầu nhìn về phía thầy lang què.

 

Sau một hồi kiểm tra, thầy lang vuốt râu, ý vị thâm trường nói, “Có lẽ là do khi vị công tử này ngã xuống xe ngựa đã đụng đầu vào đâu đó nên mới bị mất trí nhớ.”

 

“Khi nào mới có thể phục hồi trí nhớ?” Ta vội vàng hỏi.

 

Thầy lang lắc đầu, “Khó nói lắm, ít thì dăm bữa nửa tháng, nhiều thì cả một đời.”

 

Hai mắt ta sáng lên, vui mừng nhướng mày, chắc chắn là do trời thương ta, biết ta từ kiếp trước đến kiếp này chưa từng được nếm mùi nam nhân nên mới đặc biệt mang đến cho ta một người.

 

Tóc hắn ta chỉ búi một nửa, chắc chắn là chưa lập gia đình.

 

Mặc dù thư sinh này cảm thấy xung quanh đều lạ lẫm, nhưng dựa vào những lời mà thầy lang nói, hắn ta cũng biết mình mất trí nhớ.

 

Giống như cố gắng nhớ lại, hắn ta liên tục đưa tay đập vào đầu.

 

Thấy vậy, ta nhẹ nhàng nắm chặt hai tay của hắn, ngăn không cho hắn tiếp tục đập, dịu dàng nói, “Không nhớ được thì đừng nhớ nữa, không sao.”

 

Hắn ngẩng đầu, hai mắt ướt sững nhìn ta.

 

Ta không nhịn được, đưa tay sờ mái tóc xù xù của hắn, “Chàng tên là Lương Nhị Ngưu, cha mẹ đều đã mất, từ nhỏ sống ở núi Hươu Minh, ta họ Mạnh, tên Kiều Kiều, là vị hôn thê của chàng.”

 

Nhị Ngưu tựa ở đầu giường, che miệng ho khan vài tiếng, trong mắt tràn ngập đề phòng, rõ ràng là không tin những gì ta vừa nói.

 

“Khụ khụ.” Ta hắng giọng, tiếp tục tỏ vẻ nghiêm túc nói, “Nhị Ngưu, chúng ta có văn thư hôn ước được quan phủ đóng giấu đó! Nếu chàng không tin, ta sẽ phái người mang tới!”

 

“Trên người chàng còn có vết thương, mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút đã.”

 

Ra khỏi cửa, ta lập tức nhờ Hồ Tử Lưu đi đến nha môn làm một cái hôn ước giả.

 

“Kiều Tỷ, tỷ thật sự thích cái tên thư sinh này sao?” Hồ Tử Lưu kinh ngạc hỏi.

 

Năm đó, sau tiết mục mổ heo của ta, giang hồ đã đồn đại rằng “Tây Thi thịt heo” không muốn thành thân.

 

Ta gật đầu, thúc giục hắn nhanh chóng đi làm.

 

Hồ Tử Lưu cười nhạo, “Kiều Tỷ, nếu tỷ trở nên dịu dàng, chắc chắn không có nam nhân nào thoát khỏi tay của tỷ!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.