3,
Dựa vào số tiền thuế mà những năm nay cha ta nộp lên quan phủ, cộng với quan hệ của ta với núi Hươu Minh, chẳng mấy chốc mà nha môn đã làm xong văn thư cho ta.
Nhị Ngưu cẩn thận cầm lấy văn thư xem xét cẩn thận, nhìn đi nhìn lại giống như đợi nó nở hoa luôn.
Trong lòng ta thầm oán, tên tiểu tử này, đây chính là ấn ký đường đường chính chính của nha môn đó.
Bưng đồ ăn lên bàn, đây là nhân lúc Hồ Tử Lưu đi làm giả văn thư ta tranh thủ xuống bếp làm.
Chẳng phải trước kia các cụ có một câu nói rất hay sao?
Muốn nắm được trái tim nam nhân, trước hết phải nắm được dạ dày.
Sườn xào chua ngọt k í c h t h í c h vị giác của hắn ta.
Thấy yết hầu hắn khẽ nhấp nhô, ta khẽ nuốt nước miếng, sao lại mê người như thế chứ!
Ta đưa đũa cho hắn, nhưng hắn không cầm.
Gương mặt trắng nõn của hắn đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn ta mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện ra.
Ta nhét đũa vào tay hắn, “Ăn đi, đây là món mà trước kia chàng thích nhất mà.”
Có lẽ là do đói bụng rồi nên hắn không từ chối nữa.
Vì ăn quá nhanh, Nhị Ngưu ho khan, ta nhanh chóng rót nước đưa cho hắn, dịu dàng giúp hắn xoa lưng, nhẹ nhàng lấy khăn giúp hắn lau miệng.
Hắn cầm lấy cốc nước rồi rút tay ra khỏi bàn tay đang cầm khăn lau của ta, hai tai đỏ bừng.
Ta dọn dẹp bát đũa, đang chuẩn bị mang ra ngoài nhờ người rửa thì hắn lập tức níu lấy tay áo ta.
“Kiều Kiều, nàng có quay lại không?” Hắn yếu ớt hỏi.
Ta sững sờ, trong lòng mừng rỡ, quay người lại, nhân cơ hội này sờ sờ gương mặt hắn.
Ôi cái cảm giác này!
Nhịn cả ngày trời, ta đã muốn sờ thử từ lâu rồi.
“Đương nhiên là sẽ quay lại rồi, vết thương của chàng còn chưa lành, ta làm sao dám rời đi.”
Ta vội chạy ra ngoài, bay thẳng đến chỗ thầy lang què.
Ta muốn hỏi với sức khỏe của Nhị Ngưu bây giờ có thể động phòng không?
Trước kia nghe dân làng đồn, Thúy Hoa nhà bên cạnh trong lúc động phòng chơi đùa quá sức, khiến cho tướng công nàng suýt thì hỏng thận luôn!
4,
Ở trên núi nhiều người biết, ta sợ có ai đó nhanh mồm nhanh miệng không giữ được bí mật, thế là sáng hôm sau ta lập tức đánh xe ngựa đưa Nhị Ngưu xuống núi.
Ta đã truyền tin cho cha từ trước, lúc này ông đang đứng ở đầu ngõ đón chúng ta.
Ông ấy nhìn Nhị Ngưu một lượt.
Nhị Ngưu không quan tâm lắm, yên lặng để ông nhìn.
Ông kéo tay tôi sang một bên, “Tên tiểu bạch kiểm này… vai không thể gánh, tay không thể nâng, ngoài gương mặt ra thì chẳng được cái nước gì, quan trọng là hắn không thể vào kinh đi thi, không thể kiếm một công việc đàng hoàng!”
“Thì con thích gương mặt của hắn mà!” Ta thật lòng nói.
Đừng nói đến mười tám dặm quanh đây chẳng ai có gương mặt đẹp mắt như Nhị Ngưu, tính cả kiếp trước nữa ta cũng chưa gặp được ai đẹp như chàng.
“Hừ!” Cha tức giận nhưng cũng không làm được gì, đành phất tay áo rời đi.
Nếu thời đại này có thị trường cổ phiếu, chắc chắn cha ta sẽ là người đi đầu trong giới đầu tư.
Chỉ khác là người khác đầu tư, kinh doanh sinh lời, còn ông ấy thì đầu tư vào con rể tương lai.
Bất cứ ai trong làng hay đi ngang qua, chỉ cần trông thấy ai có vẻ nghèo nghèo nhưng lịch sự, nhã nhặn, có vẻ là người tốt, quan trọng nhất là có thể vào kinh đi thi, cha ta đều đầu tư, à không, là tiếp tế cho họ.
Ông muốn kiếm cho ta một phu quân làm quan, để ông ấy đi theo hưởng phúc.
Chỉ là phi vụ đầu tư của ông chưa từng thành công, tính đến nay chắc cũng có mấy chục người thi rớt chạy về nhà ta đòi ở rể rồi.
Ta mỉm cười, nắm tay Nhị Ngưu đi trên con đường quen thuộc.
Nhị Ngưu theo sát ta, nhìn quanh một vòng, sân nhà tuy nhỏ nhưng được cái sạch sẽ gọn gàng, phía tây nam có một cây hồng trụi lá, những quả hồng nhỏ trên cây như mấy cái đèn lồng.
Chàng nhẹ gật đầu, sau đó do dự nhìn ta, “Ta ở đâu?”
Nhìn gương mặt trắng nõn, gương mặt ngây thơ vô số tội ấy, ta lại muốn làm chuyện xấu.
Ta kéo tay hắn, đi đến phòng mình, chân thành nói, “Chàng và ta là mối quan hệ thân thiết nhất, đương nhiên là phải ngủ cùng nhau rồi! Đây không phải là chuyện tất nhiên sao!”
Đôi mắt đen láy của Nhị Ngưu hiện lên vẻ bối rối, “…”
Phải làm sao bây giờ? Hắn càng như thế ta càng muốn trêu chọc hắn.
Nhân lúc hắn buông lỏng, ta lập tức ôm lấy hắn, nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực.
Ái chà, cơ n.g.ự.c rất cứng!
“Chúng ta phải ngủ cùng nhau, chàng phải ôm ta, hôn ta rồi mới được ngủ.”
Cả người hắn cứng ngắc, mặt đỏ tới mang tai, sau đó tẩy ta ra.
“Nàng…”
“Ta không biết xấu hổ.” Ta nén cười, thay hắn nói hết lời.
Hắn lạnh mặt nói, “Tuy ta là vị hôn phu của nàng, nhưng chúng ta chưa thành thân, như vậy không hợp quy củ.”
Ta không đáp lại, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, vỗ lên tấm nệm mềm mại, “Thật thoải mái, chàng có chắc là không muốn ở cùng ta không?”
Hắn nhìn ta một chút sau đó ho nhẹ rồi bỏ chạy.
“Hahahahah!”
Ta kịp phản ứng, không nhịn được mà cười ầm lên.
Từ khi tỉnh lại, hắn ta rõ ràng rất lạ lẫm, nhưng lại ép buộc bản thân đến gần ta.
Tiểu tử, không tin không trị được ngươi!
5,
Năm mới sắp tới, không khí trên đường càng lúc càng nhộn nhịp, đèn lồng đỏ được treo khắp nơi, pháo hoa vang khắp đường phố.
Buổi chiều, ta kéo Nhị Ngưu đi mua vài thước vải để may áo, có vẻ hắn, có vẻ hắn rất thích màu trắng.
Nhưng còn lâu ta mới để hắn toại nguyện nhé!
Ngoại trừ màu trắng, ta lấy mỗi màu một tấm.
Ông chủ tiệm vải rất vui vẻ.
Tiểu tử này còn đang phụng phịu, giận dỗi cách xa ta thêm hai bước.
Ta cười cười nhưng không nói gì, vui vẻ nhìn ông chủ lấy số đo của hắn… đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nam nhân ấy mà, không thể quá nuông chiều.
Lúc này, tiệm thịt heo của cha và quán ăn nhỏ của ta đều là lúc bận rộn nhất.
Nghĩ đến việc khói thức ăn sẽ có hại cho da, ta nhìn gương mặt của Nhị Ngưu một chút.
Cuối cùng, ta quyết định mang Nhị Ngưu đến chỗ cha ta, để hắn giúp ông làm việc.
Quán cơm nhỏ rất đắt hàng, vừa bước vào đã thấy thím Lưu đang bận rộn.
Không phải do có nhiều khách đến ăn cơm, mà là nhiều người đến mua đem về.
Ta nấu sườn xào chua ngọt, sườn kho, xôi thịt, thịt kho tàu… đóng thành hộp, không ngờ lại bán rất chạy.
Trong trấn có người bận rộn cả năm, chỉ có mấy ngày cuối năm là được thảnh thơi, họ cũng không muốn ra ngoài quá nhiều lần, đồ hộp của ta vừa ngon, vừa rẻ nên bán rất chạy.
Thấy mặt trời đã ngả về phía tây, ta giãn người một chút, nhắc thím Lưu đóng cửa nghỉ sớm một chút.
Thấy giỏ thức ăn trong tay ta, thím Lưu hiểu ý cười cười, “Được rồi, được rồi, ta biết con đau lòng cho chó sữa nhỏ của con mà.”
Đi đến cửa hàng thịt heo, ta trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bình thường giờ này cửa hàng đã đóng cửa rồi, hôm nay sao lại…
Những người đang xếp hàng đều là những cô gái trong trấn, ai ai cũng đỏ mặt thì thầm với nhau.
Ta vượt qua đám người, đi đến gần hơn, sau đó khiếp sợ nhìn những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Nam nhân tuấn tú, vai rộng eo hẹp, áo trắng như tuyết, mái tóc đen được búi gọn gàng, gió nhẹ phất phơ… rất câu hồn người.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay c.h.é.m xuống, miếng xương trên thớt nứt thành hai.
Ta nuốt nước miếng, không phải vì bị mê hoặc bởi gương mặt kia, mà là cảm thấy có chút khiếp sợ.
Bình thường cha ta chặt miếng xương này đều sẽ phải vén tay áo, vung d.a.o lên, dùng hết sức chặt xuống, vậy mà hành động của hắn lại giống như không tốn chút sức lực nào.
Điều này khiến ta nhận ra một điều, Nhị Ngưu chỉ là mất trí nhớ thôi, đến khi khôi phục trí nhớ thì sao?
Có phải đến khi hắn khôi phục trí nhớ, phát hiện ta lừa hắn, hắn cũng sẽ c hặt ta thành từng mảnh không?
Nam nhân cảm nhận được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chứa đầy sự khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy ta lại lập tức vui vẻ.
Hắn bỏ d.a.o xuống, chạy đến trước mặt ta, ấm ức nhìn ta rồi lại nhìn sang mấy cô nương đang đứng đó.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước như chó con của hắn, ta lập tức hiểu ra, đây là bị các nàng làm phiền đến mức tủi thân rồi đây mà.
“Kiều Kiều, lau mồ hôi!” Hắn làm nũng.
Ta lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mồ hôi cho hắn.
Thôi kệ, mưa đến đâu mát mặt đến đấy vậy!
“Nàng đưa ta đến cái nơi bẩn thỉu này, lại còn cho nhiều cô nương đến nhìn ta như vậy, ta tưởng nàng không cần ta nữa.”
Nghe vậy, ta ho nhẹ.
Ta cầm lồng thức ăn trong tay, đưa cho hắn, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Bước vào trong, nhìn ông già đang vừa cắn hạt dưa vừa uống trà, ta lập tức giơ chân đạp ông một phát.
Ta cầm đao bổ vào thớt, cười lạnh, “Các vị đại thẩm, đại tẩu, tỷ tỷ, muội muội, đây là vị hôn phu còn chưa qua cửa của Mạnh Kiều Kiều ta, chờ đến khi ta thành thân sẽ mời mọi người đến uống chén rượu mừng, cảm ơn các vị đã quan tâm, hôm nay cũng đã muộn rồi, cửa hàng phải đóng cửa thôi.”
Nói xong, ta dẫn Nhị Ngưu về nhà, bỏ mặc ánh mắt của mọi người.