15.
Thẩm Minh Sơn không nói gì, chỉ rút điện thoại ra và bật một đoạn video.
Đó là cảnh quay lén được giấu trong tủ quần áo trên tầng hai. Trong video, Thẩm Thiên Thiên và một nhóm con nhà giàu đang đứng ngoài cửa, bàn bạc về cách sẽ xử lý tôi.
“Lột sạch đồ con tiện nhân đó, quay video lại, mỗi người giữ một bản, xem sau này nó còn dám đối đầu với mày không.” Một tên con trai lên tiếng.
“Đúng rồi, một con gà rửa bát vừa từ khu ổ chuột về mà cũng dám tranh giành với chị Thiên Thiên, lần này tụi mình phải làm cho nó biết mặt.”
Những tiếng hô hào ủng hộ vang lên liên tục, đến cuối cùng mới là giọng của Thẩm Thiên Thiên: “Tôi chỉ muốn dạy cho nó một bài học thôi, các cậu đừng làm quá.”
Cô ta còn thở dài một tiếng: “Như Nhiên sống ở ngoài bao nhiêu năm, bị hư hỏng rồi, phải dạy cho nó biết quy củ.”
Mỗi giây trôi qua, mặt Thẩm Thiên Thiên lại càng trắng bệch. Đến khi video kết thúc, Thẩm Minh Sơn buông tay, Thẩm Thiên Thiên lập tức quỳ gục xuống đất, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hoảng sợ.
“Bố, mẹ, xin hai người tha thứ cho con.” Cô ta liếc nhìn sắc mặt của bố Thẩm, rồi bò đến chân mẹ Thẩm, ôm lấy mắt cá chân bà mà khóc thảm thiết.
“Con chỉ sợ mất đi hai người thôi. Từ khi Như Nhiên trở về, hai người không còn để ý đến con nữa. Ngoài bố mẹ, con chẳng còn gì cả!”
Đám đông bên sảnh chính vẫn không ngừng nhìn sang đây, tò mò bàn tán. Bố Thẩm đen mặt, mẹ Thẩm cũng không giấu được vẻ bối rối. Dù vậy, họ vẫn không thể nói ra lời quyết định với Thẩm Thiên Thiên, người đã khóc lóc cầu xin.
“Con sẽ báo cảnh sát.” Thẩm Minh Sơn lạnh lùng lên tiếng, chỉ thẳng vào nhóm con nhà giàu đang đứng đó.
“Không chỉ Thẩm Thiên Thiên, mà tất cả những kẻ hợp tác với cô ta định hủy hoại em gái tôi, tôi sẽ không tha cho ai cả.”
“Không được!” Bố Thẩm lên tiếng cùng lúc với tiếng phản đối của Tần Viễn.
“Cái đ**!” Tần Viễn vừa đứng dậy vừa mắng chửi: “Có liên quan gì đến tôi đâu!”
“Thế mày nghĩ sao?” Thẩm Minh Sơn quét mắt nhìn hiện trường hỗn loạn, kéo tôi ra đứng trước mặt họ và cao giọng hỏi.
“Em gái tao bị ướt hết quần áo, mày định nói rằng vừa nãy một mình nó bắt nạt cả đám đàn ông chúng mày à?”
Tần Viễn lập tức cứng họng, một lúc sau mới trừng mắt nhìn tôi, hét lớn: “Thẩm Như Nhiên, mày nói cái gì đi chứ! Tao có bắt nạt mày đâu, sao mày không dám nhận, câm rồi hả?”
Dưới ánh mắt giận dữ của hắn, tôi khẽ gật đầu, rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu: “Đúng, tôi bị câm mà.”
Tần Viễn chet lặng, đám con nhà giàu phía sau hắn cũng sững sờ không nói nên lời.
Thẩm Minh Sơn cởi áo khoác khoác lên người tôi, lạnh lùng nói: “Em gái tôi bị trao nhầm khi sinh ra, bị ba ruột của Thẩm Thiên Thiên hành hạ từ nhỏ. Không được ăn no, mặc ấm, học xong lớp 11 đã phải đi rửa bát kiếm tiền học phí. Dù khổ sở thế nào, vẫn có kẻ không buông tha cho nó.”
Anh nhìn lướt qua Thẩm Thiên Thiên đang run rẩy, rồi tiếp tục: “Ngày mà Như Nhiên được đón về nhà, có người đã thuê một đám côn đồ đến quán ăn nó làm thêm, hành hạ đến mức phải vào viện, để lại ám ảnh tâm lý khiến nó không thể nói được nữa.”
Nói xong, anh bước đến trước mặt Tần Viễn, hạ giọng hỏi: “Tần Viễn, mày tự xưng là người luôn đứng ra bảo vệ lẽ phải, nhưng những gì mày làm bây giờ có khác gì đám côn đồ kia không? Mày không sợ quả báo à?”
Tần Viễn nghẹn lời. Những gì hắn nghe từ Thẩm Thiên Thiên hoàn toàn khác. Cô ta kể rằng có một đứa con gái lớn lên trong khu ổ chuột, đầy thói hư tật xấu, được đón về nhà nhưng lại dựa vào sự thương hại của cha mẹ mà bắt nạt em gái mình.
Ánh mắt Tần Viễn lơ mơ, rồi gần như theo phản xạ, hắn quay sang nhìn Thẩm Thiên Thiên. Cô ta cúi đầu, không dám đối diện với hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn hiểu ra tất cả.
“Đ** thật, nếu thật sự là như vậy, thì tao bắt nạt nó, nửa đêm chắc tao phải tự vả vào mặt mình rồi!” Một kẻ nào đó thì thầm sau lưng hắn.
Những ánh mắt đổ dồn vào Tần Viễn, khiến hắn khó xử.
Cắn răng, hắn bước đến trước mặt Thẩm Minh Sơn, tự tát vào mặt mình một cái mạnh rồi cúi đầu: “Anh Sơn, hôm nay là lỗi của tôi. Sau này ở trường, tôi sẽ bảo vệ em gái anh, không ai được phép bắt nạt cô ấy.”
Nói đến mức này, Thẩm Minh Sơn cũng không đuổi cùng giet tận nữa. Quan trọng hơn là lần này Thẩm Thiên Thiên đã khiến Tần Viễn mất mặt trước đám đông. Sau này, ở đâu có Thẩm Thiên Thiên, Tần Viễn cũng sẽ không buông tha cô ta.
Thay vì thu hết thù hận về mình, Thẩm Minh Sơn thích nhìn cảnh bọn họ cắn xé lẫn nhau hơn.
Phải công nhận một điều, anh trai tôi thật sự rất nham hiểm. Nhưng may mắn thay, tôi cũng là kiểu người như vậy.
16.
Vụ việc của Tần Viễn được giải quyết xong, giờ chỉ còn lại Thẩm Thiên Thiên.
Thẩm Minh Sơn nhất quyết muốn báo cảnh sát, bố Thẩm và mẹ Thẩm ban đầu kiên quyết phản đối. Nhưng khi thấy ánh mắt thất vọng của tôi, họ bắt đầu dao động.
Cuối cùng, cả hai bên cùng nhượng bộ, họ đồng ý đưa Thẩm Thiên Thiên đi nơi khác với điều kiện Thẩm Minh Sơn phải từ bỏ ý định đòi lại công lý cho tôi.
“Như Nhiên, bố biết con rất tủi thân. Thiên Thiên đã làm sai, đáng lẽ phải trả giá.” Lần này, bố Thẩm ngồi xuống trước mặt tôi, trông già hơn rất nhiều, không còn giữ vẻ kiêu ngạo như trước nữa.
Ông kiên nhẫn giải thích với tôi: “Nhưng dù sao đây cũng là chuyện xấu của gia đình. Nếu làm ầm lên, chỉ làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tập đoàn Thẩm thị. Công ty sau này cũng là của con và Minh Sơn, khi các con ngồi vào vị trí của bố, các con sẽ hiểu thôi.”
Tôi im lặng cúi đầu, coi như đồng ý với lời ông. Dù sao thì một khi bố Thẩm đã quyết định, rất khó để thay đổi.
Mẹ Thẩm đứng bên cạnh khóc nức nở, bà nói với tôi rằng bà không hề biết chuyện ở nhà hàng ngày xưa là do Thẩm Thiên Thiên bày ra, và lần này bà chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô ta nữa. Đợi đến khi Thẩm Thiên Thiên tốt nghiệp cấp ba, họ sẽ cắt đứt mọi quan hệ với cô.
Bố Thẩm và mẹ Thẩm hành động rất nhanh, tìm sẵn một nơi ở cho Thẩm Thiên Thiên và đưa cô ta rời khỏi nhà ngay lập tức. Nhưng không ngờ, ngay ngày đầu tiên chuyển đến chỗ mới, Thẩm Thiên Thiên đã uống thuốc t//ự t//ử.
Trước khi ngất đi, cô ta đã gọi cho mẹ Thẩm một cuộc điện thoại cuối cùng. Trong điện thoại, Thẩm Thiên Thiên khóc nức nở, giọng nói run rẩy không rõ, nhưng vẫn không quên bày tỏ tình cảm với bố Thẩm và mẹ Thẩm.
Cô ta nói: “Con trước đây quá sợ mất đi hai người, đã làm sai nhiều việc. Giờ con sẽ lên thiên đàng để chuộc tội.”
Câu nói cuối cùng là: “Bố, mẹ, con yêu hai người.”
Hàng rào tâm lý mà mẹ Thẩm vừa dựng lên lập tức sụp đổ. Bà vội vã đến nhà Thẩm Thiên Thiên và đưa cô ta đến bệnh viện cấp cứu.
Thực ra, lượng thuốc ngủ Thẩm Thiên Thiên uống không nhiều, bác sĩ chỉ cần rửa ruột là không lâu sau, cô ta đã tỉnh lại.
Khi tỉnh, cô liền ôm chầm lấy mẹ Thẩm khóc nức nở. Trong lòng mẹ Thẩm, dù sao Thẩm Thiên Thiên cũng là đứa con gái bà đã nuôi dưỡng bao năm. Bà vẫn tin rằng bản chất của Thẩm Thiên Thiên chưa hẳn là xấu và không nỡ nhìn cô phải chịu khổ.
Từ đó, mẹ Thẩm thường lén lút đi thăm cô ta.
Vì vụ t//ự t//ử này, Thẩm Thiên Thiên đã bỏ lỡ ngày khai giảng lớp 12. Khi cô ta trở lại trường, tôi đã hòa nhập với các bạn trong lớp. Hôm cô ta bước vào lớp, tôi đang đứng trên bục chia sẻ kinh nghiệm học tập với cả lớp sau khi đạt hạng nhất trong kỳ thi tuần theo truyền thống của trường.
Tôi: “Á á á, á á á á á á á á.”
“Hay lắm!” Tần Viễn là người đầu tiên đứng lên vỗ tay sau khi nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên bước vào, khiến cả lớp xúc động đến rơi nước mắt.
Còn Thẩm Thiên Thiên thì đứng sững ở cửa lớp với khuôn mặt tái nhợt, không một ai quan tâm đến cô ta. Có lẽ Tần Viễn đã thật sự nhắc nhở mọi người từ trước.
Hoặc có lẽ tin tức về bữa tiệc nhận thân và chuyện thiên kim thật giả đã lan ra, khiến một số học sinh được cha mẹ dặn dò phải đặc biệt quan tâm đến tôi.
Dù sao thì kiếp này, những ngày tháng của tôi tại trường Nhất Trung Nam Thành trôi qua rất yên bình. Thậm chí còn thoải mái hơn cả việc mặc một chiếc quần lót mới sau khi để quần cũ bẩn trong ba ngày liền.
Ít nhất thì giờ đây tôi đã có thể an tâm chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Ngược lại, cuộc sống của Thẩm Thiên Thiên đã trở nên khó khăn hơn nhiều. Cô ta đã đắc tội với Tần Viễn, bị đuổi khỏi nhóm con nhà giàu của hắn. Không biết ai đã lan truyền tin đồn về việc cô ta là tiểu thư giả mạo và nhiều lần hãm hại tiểu thư thật. Đi đến đâu, cô ta cũng bị người khác chỉ trỏ.
Những gì tôi đã phải chịu đựng ở kiếp trước, giờ đây đều đổ lên đầu cô ta.
Sau kỳ thi liên trường lần đầu tiên, tôi đã thành công giành được hạng ba toàn khối của trường Nhất Trung Nam Thành, một vị trí ổn định để giữ vững top 5.
Còn Thẩm Thiên Thiên thì rớt khỏi vị trí đỉnh cao, điểm số của cô ta tụt xuống ngoài hạng 700.
Ngày công bố bảng điểm, nhóm chị em của Thẩm Thiên Thiên kiếp trước đứng trước bảng điểm, vừa nhìn Thẩm Thiên Thiên vừa cười nhạo: “Cứ tưởng mình là tiểu thư nhà giàu, hóa ra vẫn chỉ là một con gà rừng. Sau này cũng chỉ đáng vào một trường gà mà thôi.”
Tiếng cười nhạo không ngừng vang lên. Nhưng Thẩm Thiên Thiên không phản kháng, cô ta chỉ quay lại, ánh mắt từ xa khóa chặt vào tôi, nở một nụ cười lạnh lùng.
“Mọi chuyện chưa kết thúc đâu.” Cô ta nói bằng khẩu hình miệng.