11.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nhìn ai cũng thấy mắt giật giật liên hồi. Thẩm Minh Sơn thấy vậy liền đau lòng ôm chầm lấy tôi rồi khóc thảm thiết: “Trời ơi, em gái đáng thương của anh! Chắc chắn là đêm qua em bị ấm ức quá mà khóc suốt cả đêm rồi phải không? Nhìn xem, mí mắt em giật cả lên rồi này! Ôi Chúa ơi! Ai đó cứu lấy cô gái tội nghiệp này đi! Không sao, bố mẹ không đứng ra bênh vực em thì ngực anh đây sẽ mãi mãi là chỗ dựa cho em.”
Bố mẹ tôi bị Minh Sơn khóc đến nhức óc, hai người vội vàng ăn sáng rồi rời khỏi nhà như trốn chạy. Chờ khi họ đi rồi, Minh Sơn liền thả tôi ra ngay lập tức.
Anh nhanh chóng ăn xong bữa sáng, rồi nghịch nghịch lòng bàn tay tôi, ra hiệu cho tôi đi theo anh về phòng. Vừa vào đến nơi, Minh Sơn đã hỏi thẳng: “Em tính thế nào giờ?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói với anh: “Ngày đại thọ 80 tuổi, em sẽ tổ chức lớn, mời hẳn 50 nam người mẫu đến nhảy thoát y.”
“Anh đâu có hỏi chuyện xa thế… Chờ đã, Thẩm Như Nhiên, em nói chuyện được rồi à!” Minh Sơn bỗng nhiên hét lên đầy phấn khích.
Tôi chợt nhớ ra rằng mình đã lỡ diễn hơi quá đà, quên chưa nói với Minh Sơn rằng mình chỉ giả câm. Không ngờ, Minh Sơn lại giơ ngón cái lên khen ngợi: “Giỏi lắm, thông minh rồi đấy! Diễn khéo đến mức lừa được cả anh trai luôn.”
Rồi anh nghiêm túc đặt hai tay lên vai tôi: “Nghe này, chúng ta phải đuổi Thẩm Thiên Thiên ra khỏi nhà, nếu không em sẽ không giữ nổi m//ạng đâu.”
Anh thở dài một tiếng: “Đây là cơ hội khó khăn lắm mới có được, Như Nhiên à, kiếp này đừng để người ta hại nữa.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy trong mắt Minh Sơn như có giọt nước mắt lấp lánh.
Kiếp trước, khi tôi qua đời, Minh Sơn vẫn còn đang du học ở nước ngoài. Anh không kịp về để gặp tôi lần cuối. Tôi không rõ sau đó anh đã trải qua những gì, chỉ biết rằng dù là kiếp trước hay kiếp này, Minh Sơn vẫn là người duy nhất trong gia đình chấp nhận tôi mà không cần bất kỳ điều kiện nào.
Tôi sẵn sàng tin tưởng anh vô điều kiện. Dù có đ//iên lên, tôi cũng muốn kéo anh theo cùng.
12.
Minh Sơn nói rằng lần này anh về nước là hoàn toàn vì tôi. Anh đã xin nghỉ học nửa năm ở trường nước ngoài, quyết tâm ở nhà để bảo vệ tôi. Khi bố biết chuyện, suýt chút nữa đã định dùng gia pháp đánh anh.
Tôi khuyên Minh Sơn nên quay về, giờ tôi đã có thể tự bảo vệ bản thân, anh không nên để sự nghiệp của mình bị ảnh hưởng vì tôi. Nhưng Minh Sơn nói, việc tôi có thể tự bảo vệ mình là một chuyện, còn việc anh là anh trai và phải bảo vệ em gái lại là chuyện khác.
Anh hỏi tôi: “Như Nhiên, em có tin vào luật nhân quả không?”
Tôi ngơ ngác trước câu hỏi đó, chưa kịp trả lời thì anh đã chuyển chủ đề.
“Em chắc không biết đâu.” Minh Sơn vừa nói vừa xoa mạnh đầu tôi: “Ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã biết em là em gái ruột của anh rồi. Khi đó, anh đã quyết định sẽ bảo vệ em. Máu mủ là thứ đôi khi kỳ diệu như vậy đấy.”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy muốn khóc. Dù số phận có khắc nghiệt đến đâu, ông trời vẫn dành cho tôi một người anh tốt như thế này.
Có Minh Sơn ở nhà, Thẩm Thiên Thiên chẳng thể làm gì. Cô ta khóc lóc thảm thương cũng không bằng Minh Sơn, giả vờ yếu đuối cũng không qua mặt được tôi.
Muốn vu oan hãm hại thì sao? Minh Sơn đã lắp 12 cái camera trước cửa phòng tôi, đảm bảo không một kẽ hở nào để cô ta lợi dụng.
Cuối cùng, Thẩm Thiên Thiên chỉ còn biết chờ đợi, giống như kiếp trước, chờ đợi cơ hội để đẩy tôi xuống địa ngục một lần nữa.
13.
Ngày trước khi bước vào năm học lớp 12, bố mẹ Thẩm tổ chức một buổi tiệc nhận con chính thức cho tôi. Hầu như toàn bộ những gia đình quyền thế ở Nam Thành đều được mời đến. Điều này cũng có nghĩa là đám bạn của Thẩm Thiên Thiên – những đứa con nhà giàu có, sẽ tham dự.
Từ nhỏ, họ đã lớn lên cùng nhau và học chung trường trung học. Bố mẹ Thẩm định bụng qua buổi tiệc này, tôi có thể làm quen với đám bạn mới, và khi chính thức chuyển vào trường Nam Thành Nhất Trung, có thể nhờ họ giúp đỡ.
Nhưng trái ngược với ý định của bố mẹ, đám con nhà giàu ấy đã lợi dụng việc “kết nối” để mỉa mai, chế giễu tôi, cuối cùng còn đẩy tôi xuống hồ bơi. Bộ váy trắng trên người ướt sũng. Khi tôi lên lầu thay đồ, Thẩm Thiên Thiên dẫn đám bạn kéo tôi vào phòng, quay video để uy hiếp.
Sau đó, tôi báo cảnh sát nhưng vụ việc bị dập tắt bởi thế lực của bố mẹ bọn chúng. Công việc làm ăn của nhà họ Thẩm cũng bị ảnh hưởng, và dần dần bố mẹ càng tỏ ra không ưa tôi.
Kiếp này, buổi tiệc nhận con vẫn diễn ra như cũ. Khi Thẩm Thiên Thiên dắt đám bạn của cô ta vào, tôi không thể kìm nổi cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực. Đúng lúc đó, Thẩm Minh Sơn bước đến, choàng vai tôi, kéo tôi lại gần nhóm người đó và bắt đầu giới thiệu.
“Minh Sơn, anh rảnh rỗi quá nhỉ?” Thằng con trai tóc vàng đứng đầu nhóm lên tiếng, thái độ ngạo mạn. Đó là Tần Viễn, lớp trưởng thể dục của lớp Thẩm Thiên Thiên.
Tần Viễn luôn tự coi mình là “người hùng công lý,” chỉ cần Thẩm Thiên Thiên mách lẻo gì là hắn lao đến bênh vực cô ta ngay. Kiếp trước, hắn chính là người dùng video để uy hiếp tôi.
Sau khi tôi chuyển vào trường Nam Thành Nhất Trung, hắn và đám bạn không ngừng bắt nạt tôi: từ cô lập về lời nói, chơi khăm đến đ//ánh đ//ập tàn nhẫn. Càng phản kháng, họ càng ra tay mạnh hơn.
Cuối cùng, tôi đã lén mang một con d//ao vào trường, dí vào cổ Tần Viễn và quyết tâm kéo hắn chet chung. Chỉ khi ấy, họ mới dừng lại.
Nhưng lúc đó, học hành của tôi đã bị trì hoãn nghiêm trọng. Thẩm Thiên Thiên sau đó thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu, trở thành niềm tự hào của nhà họ Thẩm. Còn tôi phải học lại, bị bố mẹ và thầy cô xem thường.
Điều nực cười nhất là sau này, khi Tần Viễn đã thành đạt, hắn gửi cho tôi một bức thư xin lỗi. Hắn nói rằng ngày xưa còn trẻ dại, nông nổi, đã làm những điều tổn thương tôi và mong tôi tha thứ. Tôi đã đọc đi đọc lại bức thư đó không biết bao nhiêu lần.
Nhưng tôi chẳng hề cảm nhận được chút chân thành nào của một kẻ từng bắt nạt đối với người bị hại. Thứ tôi cảm nhận được chỉ là sự nôn nóng của một người thành công muốn xóa bỏ vết nhơ duy nhất trong cuộc đời mình.
14.
Thẩm Minh Sơn dẫn tôi và nhóm bạn nhà giàu đến cạnh hồ bơi ngoài trời rồi rời đi. Anh vừa khuất bóng, đám con nhà giàu lập tức lộ rõ bộ mặt thật.
Tần Viễn nhìn tôi chằm chằm, huýt sáo một cái rồi cười khẩy: “Nghe nói trước đây mày phải đi rửa chén ở khu Tín An. Vậy mấy anh em đây ra ngoài mà quên mang tiền, chắc có thể kêu mày ở lại rửa chén trừ nợ, đúng không?”
Vừa dứt lời, đám con nhà giàu bật cười ngả nghiêng. Tôi không để ý đến những lời lẽ đó, chỉ bình tĩnh tiến đến đứng trước mặt Tần Viễn. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của bọn họ, tôi từ từ tháo đôi giày đế thô của mình ra, ánh mắt trở nên cuồng loạn, thậm chí đến cả lỗ mũi cũng giãn ra theo nhịp thở gấp.
Trong đầu tôi bắt đầu đếm ngược: ba, hai, một… Phát đ//iên, bắt đầu!
Âm thanh náo nhiệt từ sảnh chính đã cách ly hoàn toàn tiếng la hét bên hồ bơi. Đến khi Thẩm Minh Sơn kéo Thẩm Thiên Thiên đến, tôi đang ngồi chễm chệ trên người Tần Viễn, giày đế thô trên tay đ//ập thẳng xuống đầu hắn liên tục.
Đám con nhà giàu còn lại lăn lộn dưới hồ, người ngợm ướt sũng. Thấy Thẩm Minh Sơn, bọn họ như gặp được cứu tinh, lập tức khóc lóc, nước mắt tràn đầy kinh hoàng.
“Thẩm Thiên Thiên!” Tần Viễn nằm bẹp dí trên sàn, hét lớn: “Mày có bao giờ nói chị mày là con quái vật đâu!”
Thẩm Minh Sơn làm một động tĩnh thật lớn, tôi nhanh chóng thả giày xuống đất, giả vờ khóc nức nở, chạy ra sau lưng anh ấy tìm chỗ ẩn nấp. Đám con nhà giàu mới từ hồ bơi bò lên, nhìn thấy tôi với vẻ mặt tội nghiệp yếu ớt, bỗng dưng khoé miệng chúng co rút, không biết nói gì.
“Minh Sơn, con làm gì vậy? Mau buông em gái con ra!” Mẹ Thẩm vội vàng chạy đến, lo lắng đập vào tay Minh Sơn để anh thả Thẩm Thiên Thiên ra.
“Thả nó á?” Minh Sơn quét mắt nhìn xung quanh, giọng lạnh băng: “Mẹ muốn con thả cái đứa giả mạo, chiếm đoạt vị trí của con gái mẹ, để nó tiếp tục làm hại em gái ruột của con sao?”
Nghe những lời ấy, mặt Thẩm Thiên Thiên lập tức tái xanh. Đám đông xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Bấy lâu nay, gia đình Thẩm vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài rằng tôi và Thẩm Thiên Thiên là chị em song sinh, chỉ là do lúc nhỏ tôi không may bị thất lạc. Nhưng chắc chắn Thẩm Thiên Thiên không ngờ rằng sự thật về thân phận giả mạo của cô ta lại bị phơi bày theo cách này.
“Con đang nói cái gì vậy?” Mẹ Thẩm ngạc nhiên, nhưng vẫn lo lắng cho Thẩm Thiên Thiên, yêu cầu Minh Sơn thả tay ra.
Trong lúc hai người họ đang giằng co, bố Thẩm bất ngờ bước đến từ đám đông, không nói một lời liền giơ tay lên, định tát Minh Sơn một cái trời giáng.
Khi cái tát ấy sắp rơi xuống, tôi bước ra từ sau lưng Minh Sơn, giang tay chắn trước mặt anh.
“Như Nhiên, tránh ra.” Bố Thẩm gằn giọng ra lệnh.
“Nghe anh ấy giải thích đi.” Tôi làm động tác môi, không nói thành lời, nhưng ánh mắt kiên định đối diện với ông.
Cuối cùng, vẫn là bố Thẩm phải nhượng bộ. Ông lùi lại một bước, ra hiệu cho người xung quanh quay về sảnh chính, rồi mới mệt mỏi lên tiếng: “Được rồi, nói đi, chuyện là thế nào.”