Thiên Kim Thật Giả Câm

Chương 2


8

Lần đầu tiên gặp lại Thẩm Thiên Thiên trong kiếp này, tôi đã chiến thắng hoàn toàn. Tối hôm đó, khi tôi trở về phòng, Thiên Thiên bất ngờ chộp lấy tay tôi.

Cô ta ghé sát tai tôi, thì thầm: “Như Nhiên, chị chỉ là một con nhà quê từ khu ổ chuột, lại còn câm nữa. Chị nghĩ chị xứng đáng ở nhà họ Thẩm sao? Nếu là chị, tôi đã tự cuốn gói đi rồi.”

Tôi lườm cô ta, bắt chước giọng điệu của Thiên Thiên: “A ba ba a ba ba a ba ba… (Nếu là em, em đã tự cuốn gói đi rồi).”

Vậy là Thẩm Thiên Thiên đã lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bị một người câm mỉa mai. Cô ta siết chặt nắm đ//ấm, nhưng cuối cùng, sau thất bại ban ngày, cô ta không dám làm gì thêm.

Ngày hôm sau, anh trai tôi, Thẩm Minh Sơn, người đang du học ở nước ngoài, bất ngờ trở về. Anh là người duy nhất ở nhà họ Thẩm từng gần gũi với tôi ở kiếp trước. Nghĩ đến anh, tôi không khỏi cảm thấy xúc động.

Vừa bước vào cửa, Minh Sơn liền bị tôi vồ lấy như một con gấu đen.

“Cái quái gì đây?!” Anh hét lên, làm rơi vali rồi bỏ chạy khắp phòng khách, trong khi tôi đuổi theo sát nút.

Cuối cùng, tôi đè anh xuống sàn.

Khi chúng tôi đối mặt, anh thốt lên: “Ôi trời! Như Nhiên!”

Đúng khoảnh khắc ấy, tôi biết chắc chắn Minh Sơn cũng đã trọng sinh.

Minh Sơn hỏi tôi tại sao tôi lại câm, tôi liền thu lại nụ cười, cúi đầu suy nghĩ cách giải thích với anh. Ngay lập tức, anh nắm chặt tay lại, nghiến răng: “Có phải lại là trò của con nhỏ mưu mô Thiên Thiên không? Để anh xử lý cô ta!”

Minh Sơn chưa bao giờ ưa Thiên Thiên.

Từ nhỏ, vì lớn tuổi hơn Thiên Thiên, anh luôn bị yêu cầu phải nhường nhịn cô ta. Thiên Thiên thích làm công chúa, bắt anh đóng vai hoàng tử, nhưng anh chỉ muốn làm siêu nhân Hạt Đậu. Khi anh không đồng ý, Thiên Thiên liền khóc, và Minh Sơn bị mắng.

Càng về sau, Thiên Thiên khóc nhiều bao nhiêu, Minh Sơn càng lì lợm bấy nhiêu. Anh ghét nghe tên cô ta từ đó.

Thậm chí từ nhỏ, anh đã nghi ngờ Thiên Thiên không phải con ruột nhà họ Thẩm. Theo cách anh nói: “Nhà họ Thẩm làm gì sinh ra được một người nhiều chiêu trò như vậy?”

Kiếp trước, khi tôi bị Thiên Thiên hãm hại, chỉ có Minh Sơn đứng ra bênh vực tôi. Nhưng bố mẹ Thẩm chẳng bao giờ để ý đến lời anh vì họ biết anh ghét Thiên Thiên từ nhỏ. Họ còn thương cảm cho hoàn cảnh của cô ta ở nhà họ Thẩm.

Kiếp trước, hai anh em tôi đều là những đứa vụng về và cố chấp, dẫu có hai người cũng chẳng đấu nổi một Thiên Thiên đầy mưu mẹo. Nhưng may thay, tình thế bây giờ đã khác. Tôi và Minh Sơn đã không còn là chúng tôi của ngày xưa nữa.

Minh Sơn cười nói với tôi rằng anh đã tự rèn luyện kỹ năng cãi vã. Bây giờ, anh là phiên bản Thẩm Minh Sơn 2.0, nâng cấp toàn diện!

9.

Trong bữa tối, Thẩm Thiên Thiên theo thói quen chen vào chỗ ngồi cạnh mẹ Thẩm, hất tôi ra khỏi ghế, rồi còn nhìn tôi với ánh mắt đầy thách thức.

Cô ta chưa kịp nói gì thì Thẩm Minh Sơn đã đập mạnh đôi đũa xuống bàn, nói: “Giành ghế, giành chỗ, giành cả bố mẹ, cô còn có chút lịch sự nào không?”

Mẹ Thẩm nghe vậy không vui, nói: “Minh Sơn, sao con lại nói Thiên Thiên như vậy? Cả nhà ăn bữa cơm vui vẻ thôi, con giận dữ với em gái mình làm gì?”

Thẩm Minh Sơn bĩu môi, kéo tôi từ phía đối diện lại, ôm chặt vào lòng: “Em gái đáng thương của anh, em bị hại đến mức không thể nói chuyện, ăn bữa cơm cũng bị giành ghế. Anh thấy rồi, em muốn ngồi cạnh mẹ mà mắt đỏ hoe lên vì nhịn.”

Thẩm Thiên Thiên cũng tỏ ra uất ức: “Nhưng anh à, em lúc nào cũng ngồi cạnh mẹ mà…”

“Anh? Ai là anh của cô? Tôi không phải anh của những người không có máu mủ, lại còn thiếu lịch sự như cô.” Thẩm Minh Sơn nói, rồi còn cố tình véo tay tôi một cái.

Tôi liền òa khóc trong lòng anh ta, tiếng khóc làm căn phòng chùng xuống. Mẹ Thẩm lúc đầu chưa kịp phản ứng, thấy tôi khóc liền vội vàng vỗ tay vào chỗ bên cạnh mình, dịu dàng gọi tôi qua ngồi.

Tôi định đứng dậy, nhưng Thẩm Minh Sơn đã giữ tôi lại: “Không, em gái à, mình không cần phải chịu thiệt như thế. Em đã là chú chó ướt mưa, là lựa chọn thứ E, là cái nút dự phòng của bộ vest rồi, không cần phải làm phương án dự phòng của ai nữa.”

Câu nói này khiến mẹ Thẩm thêm áy náy, còn Thẩm Thiên Thiên thì ngồi mà như có gai đ//âm vào lưng. Thấy tình hình có lợi, Thẩm Minh Sơn định tiếp tục tấn công, nhưng bố Thẩm đã đập bàn: “Được rồi, ăn cơm đi!”

Mặc dù đã bắt đầu bữa ăn, nhưng tôi và Thẩm Minh Sơn vẫn quyết tâm khiến mọi người khó chịu.

Thẩm Thiên Thiên định lấy lòng bố mẹ Thẩm, cô ta gắp đồ ăn cho họ, thì Minh Sơn lại gắp đồ cho tôi, rồi còn dài giọng than thở: “Em gái khổ sở của anh, ngày xưa chịu bao nhiêu cực khổ, giờ mới được ăn bữa ngon. Ăn nhiều vào đi.”

Cứ thế, đến giữa bữa, mặt Thẩm Thiên Thiên tái mét. Cuối cùng, cô ta đặt đũa xuống, e dè nhìn Thẩm Minh Sơn: “Anh, có phải anh đang cố tình nhắm vào em vì Như Nhiên không?”

Nói xong, cô ta cúi đầu, chuẩn bị sẵn sàng để bộc lộ cảm xúc. Nhưng chưa kịp thì tiếng khóc đã vang lên, không phải của Thiên Thiên mà là của tôi.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi vừa khóc vừa gõ vài dòng chữ trên điện thoại: [Ngày xưa em ăn thêm một miếng là ba nuôi đánh. Giờ có gia đình mới, cảm giác thật hạnh phúc.]

Thẩm Minh Sơn lập tức hô lên: “Trời ơi! Em gái tôi là tiểu thư nhà họ Thẩm, vậy mà trước đây không được ăn ngon, lại còn bị đ//ánh đ//ập. Cô nhìn xem, con gái người đ//ánh em gái tôi thì trắng trẻo mũm mĩm, còn em tôi thì gầy trơ x//ương!”

Thẩm Thiên Thiên định khóc nhưng lại nghẹn lời, không biết nên làm thế nào. Còn mẹ Thẩm, bà đã bật khóc từ bao giờ.

Thấy không khí bữa ăn sắp vỡ vụn, cuối cùng bố Thẩm đứng ra giải vây, nói một cách hòa giải: “Cả hai đều là con của bố, không được để bụng chuyện này nữa. Minh Sơn, con nói quá nhiều rồi. Ngày xưa bố đã dạy con, ăn không nói, ngủ không làm ồn.”

“Con nói nhiều thì sao chứ?” Thẩm Minh Sơn lúc này chẳng còn kiêng dè gì, ngang nhiên đối đáp: “Như Nhiên đã không thể nói, chẳng lẽ còn phải chịu ấm ức? Con thay em nói ra những gì em nghĩ, có gì sai?”

Câu nói của Minh Sơn làm bố Thẩm bối rối, ông ngơ ngác một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra, hình như ông chưa quen với việc tôi bị câm, lúc nào cũng cho rằng sự im lặng của tôi là đồng ý và chấp nhận.

Ông hỏi tôi: “Như Nhiên, mấy hôm nay ở nhà, con có cảm thấy tủi thân không?”

Kiếp trước, dù tôi và Thẩm Minh Sơn có hai miệng cũng không thắng nổi sự đáng thương của Thẩm Thiên Thiên. Nhưng kiếp này, tôi làm người câm, vậy mà họ lại tôn trọng ý kiến của tôi hơn.

Tôi thấy tình huống này thật buồn cười, định bật cười thành tiếng, thì Minh Sơn liền gõ nhẹ lên đầu tôi bằng đôi đũa, làm tôi vội vàng cúi đầu, tiếp tục giả vờ khóc.

Sau một hồi, bố Thẩm thở dài. Tôi biết, ông đã bắt đầu dao động.

10.

Khác với mẹ, bố Thẩm luôn đặt nặng chuyện huyết thống. Kiếp trước, thái độ của ông đối với tôi tốt hơn hẳn so với Thẩm Thiên Thiên, dù sao cô ta cũng là người được ông cưng chiều suốt bao năm.

Có những chuyện ông không thể quyết định ngay, nhưng giờ đây sự tồn tại của Thẩm Thiên Thiên chỉ khiến tôi càng thêm tủi thân, và điều đó buộc ông phải suy nghĩ lại về việc giữ cô ta lại hay không.

Dĩ nhiên, Thẩm Thiên Thiên cũng biết rõ điều này, cô ta bắt đầu mất bình tĩnh. Sáng sớm hôm sau, cô ta ôm theo một đống quần áo và túi xách hàng hiệu, gõ cửa phòng tôi.

“Chị, em trả lại tất cả những gì đã lấy của chị. Xin chị đừng chia rẽ tình yêu của bố mẹ dành cho em, được không?”

Thấy tôi không phản ứng, Thẩm Thiên Thiên tỏ vẻ gấp gáp, tiến lại gần tôi, hạ giọng thì thầm bên tai: “Thẩm Như Nhiên, đừng tưởng có Thẩm Minh Sơn giúp là cô giỏi lắm. Tôi vẫn có thể khiến cô không thể ở lại nhà này.”

Nói xong, cô ta liếc nhìn tôi từ đầu đến chân đầy khiêu khích: “Cô trông quyến rũ thế này, chắc đã bị ba nuôi của cô ngủ với rồi nhỉ… Á!”

Tiếng hét thất thanh vang lên khi Thẩm Thiên Thiên nhận ra tôi đang cào mạnh vào rốn của cô ta. Giờ tôi là người câm, không thể đấu khẩu với cô ta được, nhưng có thể dùng hành động kỳ quái để ngăn cô ta nói ra những lời bệnh hoạn.

Thẩm Thiên Thiên không chịu nổi sự biến thái này, cô ta giơ tay lên tát tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng nắm lấy tay cô ta và nhảy một điệu quanh cô. Tiếp theo, tôi nở nụ cười đầy đáng sợ.

Nói lung tung là phải trả giá!

Tôi vò rối tóc, đảo tròng mắt, lùi lại, nhảy lên, bò xuống một cách đ//iên cuồng, la hét, kêu như một con khỉ đ//iên, rồi bất ngờ nhào vào Thẩm Thiên Thiên, giật mạnh tóc cô ta.

Nhờ những năm tháng đấu đá với ba nuôi, tôi có sức mạnh không tồi. Chỉ cần nắm nhẹ phần mái của Thẩm Thiên Thiên, tôi đã giật phăng được một mảng tóc, để lộ ra một miếng da đầu cỡ ngón tay cái.

Thẩm Thiên Thiên đau đến nỗi nước mắt ứa ra, mặt mày hoảng loạn khi nhìn tôi như một con thú hoang đang bò dưới đất.

Cô ta chẳng còn tâm trí nghĩ đến việc vu oan cho tôi nữa, quay người bỏ chạy ra khỏi phòng. Khi đến gần cầu thang, tôi lao vào lưng cô ta từ phía sau. Cô ta theo phản xạ quay lại, giơ tay đẩy mạnh tôi.

Tôi ngã từ trên cầu thang xuống. Nhưng ngay lập tức, Thẩm Minh Sơn đã xuất hiện, đỡ tôi gọn gàng vào lòng. Tôi ngả vào ngực anh ấy, rên rỉ vài tiếng yếu ớt, rồi ngước lên với khuôn mặt nhỏ bé, đáng thương.

“Thẩm Thiên Thiên!” Thẩm Minh Sơn ôm chặt tôi, hét lên với cô ta: “Cô thật đ//ộc á//c! Như Nhiên đã nhường mọi thứ cho cô rồi, tại sao cô vẫn không buông tha cho em ấy?”

Thẩm Thiên Thiên sững người, đó là lời thoại cô ta đã chuẩn bị sẵn để nói với tôi, nhưng giờ lại bị Thẩm Minh Sơn dùng để chất vấn mình.

“Không… không phải như vậy…” Thẩm Thiên Thiên lắp bắp cố gắng biện minh, nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta trở nên kích động.

“Là cô ta! Em vừa vào phòng cô ta đã phát đ//iên, Thẩm Như Nhiên bị tâm thần! Cô ta…”

“Thẩm Thiên Thiên, xin lỗi chị mày ngay!”

Lần này, không chỉ Thẩm Minh Sơn mà cả bố Thẩm cũng đã nổi giận. Tiếng quát đầy phẫn nộ của ông kéo Thẩm Thiên Thiên trở lại với thực tại. Cô ta đã đi quá xa rồi, dám nói con gái ruột của người ta bị tâm thần ngay trong nhà họ, cô ta đang tìm đường chet à?

Thẩm Thiên Thiên run rẩy, đối diện với ánh mắt đầy thất vọng của bố mẹ Thẩm, sắc mặt cô ta tái nhợt đi. Cả ngày hôm đó, Thẩm Thiên Thiên không dám ra khỏi nhà, chỉ quỳ ở đầu cầu thang.

Kiếp trước, người quỳ ở đó là tôi, khi không kiềm chế được mà tát cô ta một cái sau những lời khiêu khích.

Đêm muộn, khi tôi làm xong bài tập và xuống bếp hâm nóng ly sữa, đi ngang qua phòng của bố mẹ Thẩm, tôi nghe thấy họ đang bàn luận.

“Thiên Thiên không phải con ruột của chúng ta. Chúng ta nuôi nó bao nhiêu năm, vậy mà nó lại đối xử với Như Nhiên như thế. Thế này thì thật không công bằng với con bé.” Giọng bố Thẩm vang lên.

“Chờ thêm một thời gian nữa đi, nó chỉ là chưa chấp nhận được sự thật thôi. Bị trao nhầm từ bé cũng không phải lỗi của nó. Nó lớn lên dưới sự chăm sóc của chúng ta, nếu bây giờ đuổi nó đi, tôi cũng không đành lòng.” Giọng mẹ Thẩm nghẹn ngào.

Tôi quay lại, cầm ly sữa trở về phòng. Khi đi ngang qua Thẩm Thiên Thiên, người đang ngồi gục ngủ trên bậc thang, tôi không kìm được, đá nhẹ cô ta một cái cho tỉnh.

Thẩm Thiên Thiên mơ màng tỉnh dậy, mắt lơ ngơ tìm kiếm xem ai vừa đá cô ta, còn tôi thì đã nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, càng nghĩ càng thấy mọi thứ thật buồn cười, đến mức không nhịn được mà giật giật mắt.

Một lần, hai lần, ba lần… cả đêm tôi cứ giật mắt liên tục!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.