Thiên Kim Thật Giả Câm

Chương 1


1.

Tiểu thư giả hãm hại tôi, tôi với cô ta tranh luận.

Cô ta vừa một câu “Mọi người đừng trách chị, chị chắc chắn không cố ý đẩy em đâu”, rồi lại một câu “Chị đã có tình yêu của cha mẹ rồi, em chỉ muốn được gần gũi với chị hơn thôi”. Vài câu ngắn ngủi, cô ta đã gán ngay cho tôi một tội danh mà tôi chưa kịp thanh minh.

Mẹ tôi – người đã thiên vị Thẩm Thiên Thiên tới mức cực độ – lao tới, đẩy tôi một cái, khóc lóc và bảo rằng bà không thể có đứa con gái nào độc ác như tôi. Tôi bị đẩy bất ngờ, trượt chân ngã xuống cầu thang, đầu đ//ập vào góc bậc thang và chet ngay tại chỗ.

Tức chet tôi luôn! Lúc đó tôi đã quá phiền lòng, giờ thì càng không thể chịu nổi.

Trước khi chet, tôi cố nhớ lại câu nói cuối cùng của gia đình. Đó là mẹ tôi ôm Thẩm Thiên Thiên, chỉ vào mặt tôi mà mắng: “Mày nói đi! Rốt cuộc có phải mày làm Thiên Thiên bị thương không? Sao không nói được một câu nào hả? Câm rồi à?”

… Ừ đúng, câm! Nếu có thể làm lại kiếp này, tôi chắc chắn sẽ chọn làm người câm.

2.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về trước ngày được nhà họ Thẩm đón về. Lúc ấy, tôi đang chuẩn bị lên lớp 12, phải đi làm thêm ở nhà hàng để tiết kiệm tiền đóng học phí đại học cho năm sau. Thẩm Thiên Thiên cũng đã biết tới sự tồn tại của tôi.

Chính ngày hôm đó, cô ta cố tình thuê vài tên côn đồ đến quậy phá nhà hàng và tiện thể “chăm sóc” tôi luôn.

Không hiểu sao, tôi bị mấy thằng đầu vàng xông vào bếp hất cả xô nước lên người, rồi còn ấn đầu tôi xuống bồn nước dìm một hồi.

Kiếp trước, tôi chẳng có gì ngoài một bụng đầy tức giận. Khó khăn lắm mới thoát được, tôi liền vớ lấy hai con d//ao trong bếp, đuổi theo bọn chúng ch//ém loạn xạ. Khi chạy ra ngoài sảnh chính, tôi lại đụng ngay cha mẹ ruột đến nhận con.

Ấn tượng đầu tiên của họ về tôi là một đứa con gái tóc tai bù xù, quần áo ướt sũng, tay cầm d//ao đuổi ch//ém người. Lúc đó, tôi không biết họ là cha mẹ ruột, thấy họ chắn đường, tôi quát lên: “Tránh ra!”

Chỉ một câu ấy thôi mà đã khiến mẹ Thẩm sợ đến mức ngất xỉu.

Sau khi về nhà họ Thẩm, họ càng thêm cưng chiều kẻ giả mạo dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ ấy. Mỗi lần tôi và Thẩm Thiên Thiên có xích mích, mẹ Thẩm đều nghĩ rằng tôi là kẻ phát đ//iên, còn “bảo bối Thiên Thiên” của bà thì chịu bao nhiêu oan ức.

Lần này, đã trọng sinh, tôi nhất định sẽ xoay chuyển tình thế.

3.

Tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sảnh trước đang dần lớn lên, liền nhanh tay khóa cửa lại. Sau đó, tôi lấy chai nước rửa chén lớn, đổ ba lớp lên sàn gạch ở cửa, rồi vẩy thêm chút nước lên.

Xong xuôi, tôi nấp sau cánh cửa, đúng lúc đó, tiếng mấy tên côn đồ đến tìm chuyện đã đến gần.

Mục tiêu của bọn chúng là tôi, bọn chúng muốn vào bếp để gây sự, nhưng phát hiện cửa bị khóa không mở ra được. Đ//iên tiết, chúng vừa đá cửa vừa chửi bới om sòm.

Anh đầu bếp, đang thu mình dưới gầm bàn, giơ ngón cái lên ra hiệu khen tôi, nhưng chưa kịp nói lời nào thì đã thấy tôi nhẹ nhàng rút chốt cửa. Cửa mở.

Ba tên côn đồ vốn đang đá cửa, không kịp phản ứng, lập tức ngã trượt cả ba, đ//âm đầu xuống đất một cách hoàn hảo.

Tôi tranh thủ vớ lấy cái chậu nhôm bên cạnh, úp lên đầu cả ba đứa, rồi cầm cái vá lớn, đập mạnh liên tục lên chậu. Tiếng “ầm ầm ầm” vang lên rền rĩ. Khi tôi nhấc chậu ra, cả ba tên đầu vàng đã trắng dã mắt, miệng sùi bọt mép.

Tôi thấy vậy rất hài lòng, quay lại nhìn anh đầu bếp và thản nhiên nói: “Trẻ mà, ngủ cũng nhanh ghê.”

4.

Anh đầu bếp méo miệng, cố gắng cười nhưng không thành công. Lúc này, mấy tên côn đồ khác đứng canh bên ngoài phát hiện có chuyện không ổn.

Chúng lao vào bếp, thấy ba tên đồng bọn nằm sõng soài trên sàn, liền nổi đ//iên lên, cầm gậy định tiến đến dạy dỗ tôi.

Tôi ước chừng thời gian đã tới, liền hất một chậu nước lên. Mấy tên côn đồ tưởng tôi định tạt nước vào chúng, liền lùi lại một bước.

Nhưng không, tôi nghiến răng đổ hết chậu nước lên người mình, rồi tự túm lấy tóc, tát hai cái thật mạnh vào mặt mình. Lập tức, trên gương mặt trắng trẻo hiện lên hai vết đỏ bầm.

Mấy tên côn đồ bị tôi làm cho hoang mang tột độ. Ngay giây tiếp theo, tôi bắt đầu biến đổi gương mặt, cúi người bò sát đất, trườn một cách âm u và nhanh nhẹn. Tôi bò đến tên đứng đầu tiên, thẳng tay chỉ vào rốn hắn mà đ//âm mạnh.

“Cứu, cứu với!” Tên côn đồ hoàn toàn sụp đổ, quăng luôn cây gậy rồi chạy thục mạng ra ngoài. Những tên khác thấy vậy cũng hoảng loạn chạy theo. Tôi vừa lăn lê vừa thè lưỡi, bò đuổi theo như một con quái vật.

Chúng chỉ lo chạy trốn, không nhận ra rằng khi tôi ra đến sảnh chính, tôi đã trở lại bình thường.

Tóc tôi ướt nhẹp, xõa xuống, ôm sát gương mặt. Trên gương mặt nhỏ nhắn ấy vẫn còn những vết thương, mắt đỏ hoe, ngấn nước, vòng tay ôm lấy mình, cả người còn run rẩy.

Trong hình dạng ấy, tôi đụng ngay vào vợ chồng nhà họ Thẩm đến để nhận con. Tôi cúi đầu, chạy từng bước nhỏ, cổ họng phát ra những tiếng nức nở yếu ớt.

Vợ chồng nhà họ Thẩm vừa kịp chặn tôi lại, chưa kịp hỏi gì, tôi đã lật mắt ngất xỉu ngay trước mặt họ.

5.

Lúc tôi tỉnh lại, thấy mình đang ở trong bệnh viện. Vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy mẹ Thẩm đang ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay tôi. Đôi mắt bà vẫn còn đỏ hoe, trông như vừa mới khóc xong.

Bà nhẹ nhàng nói: “Như Nhiên, con đã chịu khổ nhiều rồi. Từ giờ con là con gái của chúng ta, không cần phải đến những nơi nguy hiểm đó nữa.”

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy mong mỏi của bà. Tôi mở miệng, như muốn nói gì đó, nhưng mãi chỉ phát ra được vài tiếng “à… à…”. Mẹ Thẩm lập tức lo lắng, hốt hoảng gọi bác sĩ đến kiểm tra cho tôi.

Dĩ nhiên, bác sĩ không phát hiện được gì, vì tôi chỉ đang giả vờ. Cuối cùng, ông chỉ có thể giải thích rằng có lẽ tôi bị sốc nặng, dẫn đến mất khả năng nói tạm thời. Ông dặn rằng chỉ cần nghỉ ngơi, đừng để tôi bị kích động nữa, thì có thể sẽ khỏi.

Nghe xong, mẹ Thẩm lại đau lòng thêm một trận. Bà ôm chặt lấy tôi, nức nở: “Nếu mẹ đến sớm hơn, mọi chuyện đã khác! Đều là lỗi của chúng ta!”

Bố Thẩm đứng bên cạnh cũng lặng lẽ đỏ mắt, nét mặt đầy sự thương xót chân thành.

Còn tôi, khuất sau ánh mắt của họ, khẽ nhếch môi cười. Thì ra, đôi khi không nói gì lại có tác dụng hơn nhiều so với việc lên tiếng. Chỉ cần đóng vai một nạn nhân thầm lặng, mọi việc còn lại cứ để người khác tự suy diễn.

Tôi ngày càng háo hức mong chờ lần gặp lại với Thẩm Thiên Thiên trong kiếp này. Không biết cô ta còn có thể dùng vài lời ngọt nhạt để dễ dàng khiến mọi người quay lưng với tôi như kiếp trước không.

6.

Ngày tôi trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô ta mặc một chiếc váy công chúa, phụ kiện trên người có lẽ đắt hơn tất cả những gì tôi tiêu xài trong suốt mười bảy năm qua.

Vừa nhìn thấy tôi, cô ta liền nhiệt tình bước tới, dang tay ra định ôm tôi. Nhưng tôi chỉ lùi lại hai bước, tránh xa.

Cánh tay của Thẩm Thiên Thiên khựng lại giữa không trung, khuôn mặt tinh tế của cô ta thoáng chốc ngập tràn nỗi buồn và uất ức. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, trong mắt cô ta lại ẩn chứa niềm vui khó tả.

Phải rồi, gặp phải đối thủ như tôi, người chỉ biết vô tình dâng điểm kinh nghiệm cho cô ta ngay từ lần gặp đầu tiên, sao cô ta lại không vui cho được? Đặc biệt là khi tôi lùi lại vài bước rồi cúi đầu chơi điện thoại.

Sự uất ức của Thẩm Thiên Thiên càng rõ hơn, cô ta đỏ hoe mắt, ngước nhìn bố mẹ Thẩm, giọng nói vừa cất lên đã nghẹn ngào: “Có phải Như Nhiên không thích con không? Chị ấy không muốn nói chuyện với con. Nếu chị ấy cảm thấy con đã chiếm mất vị trí của chị ấy trong nhà, con có thể rời đi mà bố mẹ, con không sao đâu.”

Nói xong, cô ta giả vờ mạnh mẽ quay đi, nhưng cũng chính vì thế mà không thấy được gương mặt của bố Thẩm đã tối sầm lại.

Ngay lúc đó, tôi giơ điện thoại cho bố mẹ Thẩm xem màn hình, trên đó có sẵn một đoạn tin nhắn: [Con vẫn đang sốt chưa khỏi, sợ lây bệnh cho Thiên Thiên. Hơn nữa, quần áo cô ấy đẹp quá, cô ấy cũng xinh nữa, con sợ làm bẩn đồ của cô ấy…]

Phải rồi, từ lúc gặp lại đến giờ, xảy ra quá nhiều chuyện, bố mẹ Thẩm vội vàng đưa tôi về nhận thân, chưa kịp để tôi thay đồ sạch sẽ. Tôi vẫn đang mặc bộ đồ bệnh viện, bên ngoài là chiếc áo khoác dính đầy dầu mỡ khi rửa chén trong bếp.

Còn trước mắt họ, là tôi – người đã bị câm do họ đến quá muộn, đứng cạnh một Thẩm Thiên Thiên lộng lẫy.

Thiên Thiên có thể uất ức vì cho rằng tôi không chấp nhận cô ta, nhưng tôi thậm chí còn sợ làm bẩn bộ đồ đắt đỏ của cô ta mà chẳng dám lại gần.

Mẹ Thẩm không thể chịu đựng được nữa, úp mặt vào tay, òa khóc nức nở.

7.

Sự áy náy của bố mẹ Thẩm lại trỗi dậy lần nữa, mục tiêu của tôi đã đạt được. Tôi quay lại nắm tay Thẩm Thiên Thiên.

Dù có chút ngạc nhiên trước phản ứng của mẹ Thẩm – thay vì nổi giận với tôi, bà lại bật khóc – nhưng Thiên Thiên cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì tôi đã bất ngờ kéo tay cô ta. Trong lúc vội vàng, việc để lại một vết đỏ trên cổ tay cô ta cũng chẳng có gì lạ cả.

Thiên Thiên hét lên một tiếng rồi bắt đầu khóc nức nở: “Như Nhiên, em biết chị ghét em, chị hận em vì đã chiếm lấy cuộc sống của chị. Em sẽ rời đi ngay bây giờ, chị đừng giận bố mẹ nữa…”

Cô ta tự biên tự diễn, nhưng trong ánh mắt lén lút nhìn bố Thẩm, tôi có thể thấy rõ niềm hân hoan vì mặt ông ngày càng sa sầm. Trong đầu cô ta chắc hẳn đang đếm ngược từng giây để chờ ông trừng phạt tôi.

Nhưng ngay sau đó, bố Thẩm bất ngờ quát lớn: “Đủ rồi!”

Ông nhanh chóng tiến về phía chúng tôi. Thiên Thiên chắc đang mong đợi cảnh tượng tôi bị mắng mỏ thậm tệ, nhưng không.

Bố Thẩm kéo cô ta ra xa, nhìn cô ta với ánh mắt không vui: “Con bé không thể nói, con cứ tự hiểu lầm như thế thì làm sao nó giải thích được?”

Thiên Thiên đứng ngây ra, không nói nên lời. Còn tôi, vẫn tiếp tục giơ tay làm mấy động tác ngôn ngữ ký hiệu tự chế, núp sau lưng bố Thẩm, rồi nhìn Thiên Thiên và làm vài tiếng “A ba ba” như đang ra vẻ vô tội.

Ở góc độ chỉ Thiên Thiên có thể thấy, tôi nhếch môi cười đầy thách thức.

Thế nào đây, Thiên Thiên? Bố mẹ nuôi cô suốt mười bảy năm, có vẻ không còn vô điều kiện đứng về phía cô nữa đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.