Đại Sư Huynh Yếu Ớt

Chương 3


7

Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.

Ta không ngại ánh mắt của mọi người, bất chấp cả Mộ Triều đang mở miệng hình chữ “Không!” để ngăn ta, kiên định bước tới.

“Không biết vị cô nương đây xưng hô thế nào? Nhìn lạ mặt, có vẻ như lần đầu đến đây?”

Ta gật đầu, đáp: “Tại hạ là Hứa Linh Lang.”

Nữ tử ấy nhìn ta như thể đánh giá món đồ, ánh mắt mang vẻ tò mò.

Nàng ghé sát tai ta, hơi thở ấm nóng lướt qua làm ta lạnh cả người:

“Hứa cô nương, nếu chọn Nam Hải thủy liên, thì dù có ăn một chút cũng có thể cải tử hoàn sinh.

“Nhưng nếu chọn Liễu Phù Phong, giờ chỉ là phế nhân, một thân xác phàm trần, móc tim ra là chết chắc!”

Ta siết chặt ngực, không thể bỏ mặc sư huynh.

Thấy ta im lặng hồi lâu, tưởng ta đã từ bỏ, nữ tử ấy cũng không còn quan tâm.

“Nếu cô nương e ngại…”

Ta cắt lời: “Có thể mở lồng được không?”

Nàng sững sờ, nói lắp bắp, “Cái gì… gì cơ?”

“Ta muốn xem tình trạng của huynh ấy thế nào, nếu ổn thỏa ta sẽ móc tim ngay.”

Lời vừa dứt, chiếc lồng bỗng mở ra.

Ta hít sâu, bước vào.

Liễu Phù Phong nửa nằm tựa trong lồng, ta kiểm tra hơi thở và mạch của huynh, may mắn là vẫn bình thường.

Biết vậy, đáng lẽ ta không nên cùng tam sư huynh ra ngoài.

Chắc chắn là người ma giới đã sai người bắt cóc sư huynh.

Lại còn công khai đem ra đấu giá để làm nhục huynh ấy, ngày nào đó ta nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu mà đánh roi ba trăm lần cho hả giận.

Nhưng trước mắt, phải cứu đại sư huynh đã.

Ta bế huynh ấy, đang suy nghĩ cách để móc tim thì tam sư huynh bước lên đài.

Huynh ấy chỉ vào Nam Hải thủy liên: “Ta cũng muốn thử móc tim.”

Một đêm mà lại có đến hai người trẻ tuổi can đảm không sợ chết, tất cả đều chờ xem kịch hay.

Tam sư huynh cầm lấy con dao ngắn, từ từ đưa về phía ngực giữa ánh mắt chăm chú của mọi người…

“Tam sư huynh!”

Ta kinh hãi, chẳng lẽ huynh ấy thực sự định tự móc tim sao?!

“Bùm!” Một tiếng nổ vang, khói mù lan tỏa, mùi nồng nặc khiến mọi người vội vàng che mũi.

Khi khói tan, trên đài không còn bóng dáng của hai kẻ liều lĩnh, cũng như Nam Hải thủy liên và Liễu Phù Phong, người đứng đầu bảng mỹ nhân trong thiên hạ.

“Hộ pháp!”

Từ phía sau nữ nhân ma giới xuất hiện một nhóm Ma Giới hộ vệ.

Nàng ta vẫy chiếc quạt, cười nhạt: “Không cần đuổi theo, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành.”

8

“Tam sư huynh, lần sau nếu thả độc, có thể báo trước một tiếng không?”

Mặt ta nhăn nhó, dù cõng đại sư huynh trên lưng, chân cũng vẫn lao nhanh.

Nhưng đại sư huynh thật nhẹ, ta gần như không cảm thấy nặng chút nào.

Mộ Triều ôm chặt Nam Hải thủy liên trong lòng: “Diễn phải trọn vẹn thì người ta mới không nghi ngờ.

“Muội xem, chúng ta thật thuận lợi, không chỉ cứu được đại sư huynh mà còn có cả Nam Hải thủy liên.

“Tất cả là nhờ vào tam sư huynh của muội đó! Tam sư huynh thật lợi hại.”

Nghe Mộ Triều tự tâng bốc mình, lòng ta vẫn thấy hơi lấn cấn.

Ma giới lại dễ dàng để chúng ta rời đi như vậy sao?

Thái Hư Tông giống như vùng đất không người, muốn vào ra lúc nào cũng được.

Nhưng cảm giác ấm áp từ phía sau, thôi thì, chỉ cần cứu được đại sư huynh, những chuyện khác đều là tiểu sự.

Chạy được một đoạn xa, chắc chắn rằng không còn ai đuổi theo, Mộ Triều mới thở dài, thả mình xuống đống cỏ khô.

Ta cũng nhẹ nhàng đặt sư huynh xuống, cẩn thận đến mức sợ huynh ấy bị va chạm.

Nhìn thấy gương mặt sư huynh, Mộ Triều mới sực nhớ và lấy Nam Hải thủy liên ra từ ngực áo.

“Mau cho huynh ấy uống, nếu có ai đuổi theo, đại sư huynh có thể tiêu diệt hết bọn chúng.”

Ta thoáng thấy đại sư huynh khẽ nghiến răng, nhưng khi nhìn kỹ, trên mặt huynh ấy vẫn là vẻ điềm nhiên khi ngủ.

Có lẽ là nhìn lầm, ta tự nhủ mình như vậy.

Nhận lấy Nam Hải thủy liên từ tay Mộ Triều, ta dùng linh lực biến nó thành một viên đan dược và đút vào miệng đại sư huynh.

“Đại sư huynh cần mấy canh giờ để hoàn toàn hấp thụ dược tính, chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút.”

Dứt lời, tam sư huynh nghiêng đầu, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Qua những chuyện vừa xảy ra, ta cũng cảm thấy mệt mỏi, tựa lưng vào tảng đá lớn, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

9

Hôm sau, ta bị người đánh thức.

Mở mắt ra, trước mặt là Liễu Phù Phong bị trói chặt.

Mộ Triều mặt nhăn như bánh bao nhúng nước: “Đại sư huynh lại bị bắt. Hơn nữa, kẻ bắt huynh ấy có vẻ là Ma Tôn Minh Thương.”

Trước mặt chúng ta là một người đeo mặt nạ quỷ, khoác áo bào đỏ đen, mái tóc đen xõa xuống, nhìn đầy vẻ ngông cuồng.

“Tam sư huynh, khả năng huynh đánh thắng được Ma Tôn là bao nhiêu phần trăm?”

Mộ Triều trợn tròn mắt, giọng cao vút: “Bằng không.”

Khá lắm, dù không có cách nào, khí thế cũng phải gầm lên.

Minh Thương bật cười: “Ta biết Nam Hải thủy liên đã bị đại sư huynh của các ngươi nuốt vào.

“Chẳng lẽ các ngươi không thấy lạ sao? Tại sao đến giờ hắn vẫn chưa tỉnh lại?”

Ta thở dài, nghiến răng: “Nam Hải thủy liên là giả?”

Minh Thương lắc đầu: “Nam Hải thủy liên là thật, chỉ là ta đã thêm chút trò vui.

“Các ngươi yên tâm, hắn không chết ngay đâu, chỉ là có chút tác dụng phụ.”

Ta hít sâu: “Ngươi muốn gì?”

“Ta muốn quả Kỳ Lân.”

Ngay lúc đó, đại sư huynh mơ màng tỉnh lại, mái tóc đen của huynh chuyển trắng chỉ trong chớp mắt.

“Đại sư huynh!”

Ta hoảng hốt, ánh mắt đầy phẫn nộ quay về phía Minh Thương.

“Hãy mang quả Kỳ Lân đến trong vòng bảy ngày, nếu không, sư huynh ngươi sẽ già đi cho đến chết.”

Dứt lời, hắn hóa thành một làn khói rồi tan biến.

Ta nhanh chóng chạy đến, gỡ dây trói cho đại sư huynh.

“Linh Lang, ta đã thấy lại được rồi. Ta lại khiến muội gặp rắc rối sao?”

Ta cố gắng mỉm cười, đáp lời: “Không có đâu.”

“Muội định đi tìm quả Kỳ Lân?”

Ta im lặng.

Huynh ấy đặt tay lên má ta: “Vậy dẫn ta theo, chỉ có ta mới biết quả Kỳ Lân nằm ở đâu.”

“Vậy ta cũng đi!”

Liễu Phù Phong chắn giữa ta và Mộ Triều: “Mộ Triều, đệ hãy về sư môn báo lại mọi chuyện cho sư tôn.”

Mộ Triều chỉ vào mình đầy ngạc nhiên: “Một mình đệ sao? Báo cáo với sư tôn dùng truyền âm phù cũng được mà.”

Liễu Phù Phong đặt tay lên vai Mộ Triều, giọng dịu dàng nhưng ẩn chứa sự cứng rắn không thể từ chối:

“Dùng truyền âm phù sẽ khó mà nói rõ ràng, đệ cần gặp sư tôn để không bỏ sót chi tiết nào, mới có thể tìm ra cách giải cứu.

“Đây là nhiệm vụ rất quan trọng, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Mộ Triều sư đệ là thích hợp nhất.”

Huynh ấy hiểu ý ngay, vỗ ngực đảm bảo: “Đại sư huynh yên tâm, chuyện này cứ để đệ lo!”

10

Thời gian gấp rút, vì vậy ta và Liễu Phù Phong không dừng lại lâu, khởi hành ngay trong ngày để đến Quy Khư.

Nghe đồn đi về phía đông biển Bột Hải, xa xôi hàng tỷ vạn dặm, có một đại vực, được gọi là thung lũng không đáy, phía dưới sâu thẳm vô tận, nơi ấy mang tên Quy Hư.

Điều kỳ lạ là, nước từ khắp nơi trên thế gian đều đổ vào đó nhưng lại không làm nước trong Quy Khư tăng hay giảm, nó còn được xem như vực sâu tận cùng của thế giới.

Quả Kỳ Lân mọc ngay trong Quy Khư.

Với tu vi hạn chế, ta không thể cưỡi kiếm phi hành, nhưng may thay Liễu Phù Phong đã khôi phục sau khi tẩy tủy cải mệnh, chỉ mất một ngày đã đưa ta đến Quy Khư.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, làn da căng mịn của huynh ấy đã xuất hiện vài nếp nhăn nhỏ.

Thời gian không còn nhiều, chúng ta chỉ còn sáu ngày.

“Linh Lang, sao muội lại run thế?”

Ta cố mỉm cười, siết chặt tay huynh ấy: “Sư huynh, huynh biết quả Kỳ Lân ở đâu không?”

Huynh ấy vuốt tóc ta, gương mặt bình thản: “Không cần vội, chúng ta vừa đến Quy Khư thôi mà.”

“Muội đã mệt rồi, nghỉ một đêm, ngày mai hãy tìm tiếp cũng chưa muộn.”

Không lay chuyển được huynh ấy, ta đành bước theo từng bước, tiến sâu vào trong.

Quy Khư đầy rẫy cây đào, cành lá tươi tốt, đào mọc thành cụm, tỏa hương thơm nhẹ.

“Sư huynh, vì sao bên bờ biển lại có nhiều cây đào như vậy?”

Quả thật khung cảnh nơi đây vô cùng kỳ lạ, bờ biển mênh mông trải dài với vô số cây đào nở rộ.

“Tương truyền Quy Khư cũng là cửa vào Minh giới, nó nằm dưới cành đào phía Đông của cây đào Thương Hải, mà cây đào Thương Hải này chính là nơi tọa lạc của Quy Khư trên Bột Hải.”

Liễu Phù Phong nắm tay ta, từng bước dẫn đi.

“Linh Lang, đây là vùng đất lạ, để an toàn hơn khi tiến vào Quy Khư, muội không được rời xa ta.”

Ta nhìn bóng lưng thẳng tắp phía trước, chợt hiểu ra điều gì đó, rồi khẽ “ừ” một tiếng.

Mãi mãi không rời xa, phải không?

11

Không đi được bao xa, chúng ta đã tìm thấy một khoảng đất trống và cùng ngồi xuống nghỉ.

Có lẽ vì hành trình kéo dài suốt một ngày, đại sư huynh đã mệt lắm rồi.

Khi ta lấy chiếc gối lụa từ trong túi Càn Khôn ra để đưa cho Liễu Phù Phong, lại thấy huynh ấy đã nằm xuống ngủ tự lúc nào.

Dù mái tóc đã điểm bạc, nhan sắc tuyệt mỹ của huynh ấy vẫn như gộp hết vẻ đẹp trời đất, khiến tim ta đập rộn ràng không thôi.

Nhưng thời gian còn rất ít, trong vòng sáu ngày, không chỉ phải tìm được quả Kỳ Lân mà còn phải mang về cho Ma Tôn Minh Thương.

Ta làm sao có thể ngủ yên lòng trong hoàn cảnh này.

Thôi thì đứng lên nhìn ngó xung quanh, cũng có thể canh chừng cho sư huynh.

Không ngờ, chẳng mấy chốc đầu óc ta lại trở nên nặng nề, ý thức dần mờ đi, rơi vào trạng thái mơ hồ.

Chỉ còn cảm giác mơ hồ về đôi tay chạm nhẹ từ tóc xuống má, rồi từ má xuống eo…

Những đụng chạm ấm áp, lẫn với sự quấn quýt của môi lưỡi.

Ta cố gắng mở mắt, khi nhìn rõ người đang quấn lấy mình là ai thì mới nhận ra…

“Đại sư huynh!”

“Linh Lang?”

Khi ta mở mắt, Liễu Phù Phong lại đang đứng quay lưng, tay ngắt nhành đào.

Trời ơi, vào lúc thế này mà ta lại ngủ và còn mơ… một giấc mộng xuân nữa sao?

Người trong giấc mơ kia giờ đây lại đứng trước mặt, nhìn ta bằng vẻ ngây thơ mờ mịt.

Đúng là tội lỗi quá!

“Đại sư huynh, huynh ngắt cành đào để làm gì?”

Liễu Phù Phong nghiền nát một cánh hoa đào giữa hai ngón tay.

“Loài hoa đào này có tác dụng gây ảo giác, khiến người ta nhìn thấy ước muốn thầm kín nhất trong lòng mình. Linh Lang, đêm qua muội có thấy gì không?”

Mặt ta đỏ bừng, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt huynh ấy, chỉ lí nhí đáp: “Không, không có.”

Huynh ấy nhìn ta một lúc, trong mắt mang ý cười: “Thật sao?”

“Nhưng có lẽ phía trước sẽ còn nhiều thứ đáng sợ hơn, nếu đi thì có thể không trở lại.”

Ta chạy đến, nắm chặt tay huynh ấy, trong mắt tràn đầy sự kiên quyết: “Vậy thì dù có không trở lại, ta cũng sẽ đi.”

“Sư huynh, ta không thể để huynh ở lại chờ chết.”

Chỉ còn lại năm ngày, gương mặt Liễu Phù Phong đã thêm nhiều nếp nhăn.

Huynh ấy rút tay lại, ánh mắt thoáng vẻ thẫn thờ, đưa tay chạm lên mặt: “Nhưng ta đã già rồi.”

“Vừa nãy ta đến bên đó nhìn xuống mặt nước và đã thấy bản thân. Linh Lang, có phải ta rất xấu không?”

Ta chưa từng nghĩ đại sư huynh lại quan tâm đến dung mạo của mình. Huynh ấy lộ vẻ đau buồn, mắt thoáng nét thương tâm: “Sẽ không còn ai yêu ta nữa.”

Liễu Phù Phong luôn là một thanh đao nhu tình, chỉ cần nhìn dung mạo và lời nói, ai cũng sẽ nghĩ huynh ấy là một công tử thế gia nho nhã ôn hòa.

Nhưng một khi tiếp xúc sẽ biết, huynh ấy kiên định tự tin, mọi việc đều nhìn thấu đáo, rất ít khi tự ti nhút nhát vì điều gì.

Vậy mà bây giờ…

Lòng ta đau như cắt, không kiềm chế được mà ôm chặt lấy huynh ấy: “Sư huynh, ta sẽ yêu huynh, sẽ trân quý huynh.”

Huynh cúi mắt: “Dù ta có biến thành thế nào sao?”

Ta gật đầu mạnh mẽ: “Dù huynh có biến thành thế nào.”

Cuối cùng, huynh ấy nhẹ nhàng chạm lên má ta:

“Linh Lang, hãy giữ lời, nếu nói những lời trái lòng mình…”

“Nếu phụ người, ấy là gạt trời. Phạm tội với trời, thân vong đạo diệt. Người phụ tình, trái ý trời, sẽ bị tam giới trục xuất, vĩnh viễn không được luân hồi.”

Những lời này thật là cay nghiệt, nhưng cũng chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.