Bảy năm sau ngày Thôi Vô Dạng rời xa nhân thế, trong một cơn say ta đã buột miệng bảo chàng ấy mang ta đi cùng.
Quay đầu lại, Thôi Vô Dạng bằng xương bằng thịt đang đứng trước cửa điện, bốn mắt nhìn nhau. Chàng ngẩn người một lúc rồi chắp tay thi lễ với ta.
"Làm phiền rồi."
Ta nhìn chàng, rồi lại quay sang nhìn Bồ Tát Chân Nhân đang được thờ phụng trong Thanh Vân Quan.
"Không phải chứ, chàng thật sự đến đưa ta đi sao?"