1
Tính cách của Giang Tịch rất xấu.
Khi tôi chưa xuất hiện, anh ta thích lấy bỡn cợt người khác làm thú vui.
Đạp người vào hồ bơi, không đọc thuộc Tam tự kinh không được ra.
Người sợ cao sẽ bị ép nhảy bungee từ độ cao hai trăm mét, cho đến ngất đi mới ngừng.
Người sợ quỷ là dễ nhất.
Không sắp xếp đi làm ở nơi hỏa táng, thì chính là đến nhà tang lễ trông coi thi thể.
Dù mấy người đó quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết nói bản thân sai rồi, sẽ không dám nữa, người đàn ông ấy vẫn làm lơ.
Nhất quyết phải hành hạ bọn họ đến nửa ngốc nửa điên, anh ta mới từ bi giơ tay thả người.
Phải, đó là những gì tôi biết về nhân vật này trước khi xuyên sách.
Mà giờ phút này, tôi đang đứng ngoài cửa, nghe tiếng khóc thảm và tiếng cười quen thuộc của người đàn ông ở bên trong.
Ài.
Giang Tịch lại hành hạ người nữa rồi.
2
Tôi không gõ cửa mà đi thẳng vào.
Người đàn ông trẻ tuổi luống cuống khi nhìn thấy tôi, ném roi xuống đất, đứng thẳng: “Anh còn chưa ra tay, cậu ta đã kêu la rồi.”
Người bị đè xuống đất vội vàng cầu xin:
“Cô Thẩm cứu tôi với, tôi không dám nữa, tôi thật sự sai rồi, cô bảo cậu Giang thả tôi đi với.”
Tôi im lặng nhìn về phía Giang Tịch.
Lúc đầu anh làm lơ, sau đó lập tức thỏa hiệp, thả người.
“Cút.”
Tên đàn ông sợ hãi đến mức dùng cả tay và chân bò ra ngoài.
Đây là tầng hầm, không khí không lưu thông, lúc nào cũng tràn ngập mùi máu tanh.
Giang Tịch mang tôi đi liền, cau mày nói: “Cơ thể em không khỏe, sau này đừng tới những chỗ như này.”
“Em không ngủ được, định tìm anh nói chuyện, thấy anh không có trong phòng nên biết anh lại bắt người tới đây.”
Người đàn ông cao lớn, chân dài, thả chậm bước chân, giữ khoảng cách nửa bước ở sau lưng tôi.
Vì Giang Tịch từng nói, làm vậy mới có thể đảm bảo tôi luôn ở trong tầm mắt của anh ấy.
“Hồi hộp vì lễ đính hôn ngày mai à?”
Tôi ừ khẽ.
Ngay sau đó, khi sắp tới hoa viên, anh bảo tôi nhắm mắt.
“Tặng cho em một món quà.”
Người đàn ông dịu dàng ôm vai tôi, nhắc nhở tôi cẩn thận bước chân, chậm rãi bước đi.
“Được rồi, mở mắt ra đi.”
Anh rút tay về.
Khoảnh khắc tôi mở mắt ra, mảng đỏ lập tức nhuộm đầy trong mắt.
Trước mắt, là một vườn hoa hồng đang nở rộ.
Giang Tịch lo lắng hỏi: “Anh trồng cả đó, em có thích không?”
Mu bàn tay người đàn ông có rất nhiều vết xước.
Tôi nhìn anh, mỉm cười.
3
Khi còn bé, tôi là một trong số các em gái si mê bên cạnh Giang Tịch.
Anh ấy rất ghét tôi.
Hễ nghe thấy ai gọi chúng tôi là thanh mai trúc mã, anh ấy sẽ dùng trăm phương ngàn kế bịt miệng người đó lại trước, rồi sẽ lạnh giọng uy hiếp tôi:
“Cách xa anh ra, em phiền lắm đó biết không?”
Tôi biết, đương nhiên là biết.
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Vẫn không ảnh hưởng tôi bám theo phía sau anh ấy gọi anh Giang Tịch.
Vẫn viết thư cho anh, không phải tỏ tình, thì là một vài chuyện gặp được trong ngày.
Sau đó, Giang Tịch sẽ ném một xấp thư vào trong cặp của tôi.
Hung dữ nói: “Anh không có hứng thú với nhật ký của em.”
Anh là người đầu tiên tôi tặng hoa, lại làm anh phải nhập viện.
Hóa ra anh dị ứng phấn hoa.
Tôi áy náy lắm, chạy đến bệnh viện thăm anh.
Cậu bé trốn trong chăn, trên mu bàn tay vẫn còn ghim truyền dịch, chỉ ra ngoài cửa: “Ra ngoài! Tránh xa anh một chút.”
Mọi người đều nói, Thẩm Viện cô nên mừng vì hai người là thanh mai trúc mã, nếu không anh ấy đã đánh cho cô răng rơi đầy đất rồi.
Tôi khóc chạy khỏi bệnh viện, sau khi chui vào xe, nước mắt nói ngừng là ngừng.
Còn cười cười, ừm, phải như vậy mới đúng.
Năm mười tuổi, anh đã rất nổi loạn, không nghe theo sắp xếp của gia đình, nhất quyết tự tổ chức sinh nhật ở bên ngoài.
Vốn là hôm đó, tôi ăn mặc xinh đẹp chờ ở nhà họ Giang để đón anh.
Nhưng anh ấy vẫn tránh tôi, ngay cả nhà cũng không về.
Tặng quà sau mười hai giờ sẽ không hiệu nghiệm.
Cho nên, tôi bất chấp mưa lớn, ôm quà sinh nhật đi tìm anh.
Ngay trước mặt mọi người, anh nói không thích món quà này, rồi tiện tay ném vào thùng rác.
Nếu là một cô bé sáu tuổi thực sự, có lẽ đã khóc rồi.
Nhưng tôi sẽ không, vì tôi là người xuyên sách, sau khi xuyên nguyên chủ đang ở trong bụng mẹ, tôi đã nắm được tâm tư của Giang Tịch từ lâu.
Bị ghét bỏ ngay trước mặt mọi người, tôi cũng không khóc, mà làm bộ đáng thương nhìn anh: “Anh Giang Tịch đưa em về được không? Em sợ tối.”
Đương nhiên, Giang Tịch sẽ không đồng ý.
Nhưng có lẽ anh không biết, chính vì cơn giận này, làm tôi bị người ta bắt cóc tới năm năm.
4
Chờ đến khi tìm được, cơ thể tôi đã mang bệnh hàn.
Sắc mặt tái nhợt đến dọa người, suýt nữa ngay cả đứng cũng không vững, nhìn mà đau lòng.
Ngày người nhà họ Thẩm đến, Giang Tịch cũng tới đón tôi.
Anh đã thay đổi, ánh mắt nhìn tôi có hối hận, có thương tiếc, có áy náy, nhưng không còn sự chán ghét như trước đây.
Lúc đỡ tôi lên xe, thiếu niên không dễ chọc ở trong mắt người khác, nói khẽ vào tai tôi:
“Thẩm Viện, sau này anh sẽ bảo vệ em, sẽ không bao giờ để mất em nữa.”
Tôi vẫn luôn cúi đầu, môi lặng lẽ cong lên.
Giang Tịch đúng là nói được làm được.
Thái độ với người ngoài cực kỳ xấu xa, nhưng ở chỗ tôi, chỉ có cẩn thận dè dặt.
Vì bị bệnh phải uống thuốc, tôi thường xuyên mượn cớ đắng, giấu người lớn lén đổ đi.
Vô tình bị Giang Tịch tới thăm bệnh bắt được.
Sắc mặt thiếu niên lập tức hung dữ, rồi lại bất lực nhịn xuống, nhẹ giọng dỗ tôi: “Không uống thuốc sao khỏe lên được? Nghe lời.”
Tôi không nói một lời quay đầu đi.
Anh cũng không giận, ngoan ngoãn chuyển sang đầu bên kia khuyên bảo tiếp.
Thời thiếu niên là lúc tính cách Giang Tịch cương liệt nhất, vô pháp vô thiên, không ai quản được.
Nhưng là, khi đó ai cũng biết, từ khi tôi trở lại, Giang Tịch liền thay đổi.
Trước đây, đi học không phải ngủ thì là đá bóng, sau này, hoặc là gọi video xem tôi ở bệnh viện, hoặc là yên lặng viết bài, để tiện về dạy bù cho tôi.
Trước đây, không cuối tuần nào là có ở nhà, sau này, không ai gọi được anh ấy đi.
Lý do đều là: “Không được, tôi phải trông Viện Viện uống thuốc.”
“Không đi, Viện Viện nhát gan, thấy máu trên người tôi sẽ sợ.”
“Viện Viện không cho tôi đánh nhau, tôi nghe em ấy.”
Tiếng lòng của đám bạn hoang đàng: Viện Viện, Viện Viện, cái gì cũng Viện Viện nhà cậu, trước đây cậu ghét bỏ người ta, tránh đi thật xa, bây giờ lại dính lên như chó liếm, không nhìn nổi mà.
Phong thủy luân chuyển nha, cậu Giang.
*Chó liếm: theo đuổi người khác không có điểm dừng, dù bị đối xử tệ bạc vẫn bám theo như chó vẫy đuôi.
5
Năm mười tám tuổi, thi đại học xong, ngày chụp ảnh tốt nghiệp.
Có bạn học nhân cơ hội thổ lộ với tôi.
Bị Giang Tịch tới đón tôi bắt gặp.
Từ xa đã nghe thấy giọng nói xấu xa của anh: “Không được, vì em ấy là người của tôi, cút xa một chút.”
Bạn học nam bị anh dọa chạy.
Tôi định chạy, bị anh áp vào góc tường.
Ngũ quan của thiếu niên cực kỳ điển trai, kiêu ngạo, có chút bất cần đời.
“Thẩm Viện, chúng ta trưởng thành rồi, anh tỏ tình với em có được không?”
Ngay cả chuyện tỏ tình cũng không phải hỏi ý của tôi.
Nhưng mà, tôi không đồng ý.
Lý do đưa ra là: “Xin lỗi, em chỉ xem anh là anh trai.”
Cậu Giang từ nhỏ đến lớn nhận thư tình đến nhũn tay, chưa từng thất bại trong chuyện này, lại bị những lời nói của tôi làm tức đến cười lạnh.
Nhưng không hề đả kích được anh ấy.
“Không sao, dù sao năm nay em mới mười tám tuổi, tính theo trăm tuổi, tương lai chúng ta vẫn còn tám mươi hai năm, năm nào anh cũng sẽ tỏ tình với em, không phải tám mươi hai năm thôi à, anh chờ được.”
Sau đó, người Kinh Châu ai cũng biết, hỗn thế tiểu ma vương Giang Tịch cũng có tổ tông không thể có được.
Năm nào cũng sẽ sắp xếp một buổi tỏ tình, mãi không bỏ cuộc.
Người xung quanh đều bị cảm động, khuyên tôi mau đồng ý.
Tôi cười.
Không vội, còn chưa tới lúc.
6
Ngày tôi đồng ý lời tỏ tình của Giang Tịch, anh ấy vui như tên ngốc.
Lúc nắm tay tôi, tay anh run run.
Đám bạn trong giới lớn lên cùng chúng tôi nhao nhao giễu cợt anh ấy.
“Giang Tịch, cậu có tiền đồ không vậy? Mới chỉ đồng ý làm bạn gái thôi đấy, nếu sau này đồng ý lời cầu hôn, thằng nhóc cậu không khóc, tôi không phải họ Tần!”
“Cậu Giang không sợ trời không sợ đất của chúng ta cũng có một mặt như ngày hôm nay à.”
“Tôi mặc kệ, hai bọn họ kết hôn tôi sẽ trừng trị họ Giang, từ nhỏ đánh tôi không ít đâu.”
Giang Tịch không để ý tới những lời trêu chọc của bọn họ, chỉ nhìn tôi chăm chú.
Tôi hỏi anh ấy đang nhìn gì.
Anh cười dịu dàng vô cùng: “Thẩm Viện, đồng ý với anh rồi, sẽ không còn cơ hội đổi ý nữa, anh sẽ không để em rời đi.”
Tôi đùa: “Nếu sau này có một cô gái đứng trước mặt anh, nói cô ấy mới là người anh nên cưới, anh sẽ làm gì?”
“Anh, Giang Tịch chỉ cưới Thẩm Viện.”
Người đàn ông nắm tay tôi, chỉ vào tim mình.
“Còn nhớ cách bắn súng anh dạy em không?”
“Nếu anh nuốt lời, hãy bắn vào đây.”
Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc, nói ra những lời này.
Sau đó, thuận theo tự nhiên, chúng tôi bắt đầu bàn chuyện cưới xin.
Mà ngày mai, chính là lễ đính hôn của chúng tôi.