7
So với sự hồi hộp của Giang Tịch, suốt cả quá trình, tôi đều rất bình tĩnh, thỉnh thoảng còn nhìn ra cửa.
“Viện Viện, sau này con với Giang Tịch sẽ là người một nhà, không được tùy hứng như ở nhà nữa.”
Nhìn người ba ở trước mắt phát biểu, tôi thờ ơ, thậm chí cảm thấy dối trá.
Thật ra, tôi không thân thiết với người nhà họ Thẩm.
Mẹ tôi đã qua đời vào năm tôi sinh ra, ba đã cưới vợ mới từ lâu, ngôi nhà đó vốn không dung được tôi.
Trong năm năm tôi bị bắt cóc, nhà họ thẩm còn không tận lực tìm người bằng nhà họ Giang.
Càng buồn cười hơn là, bọn họ còn khuyên ngược lại Giang Tịch: “Thẩm Viện đi lạc là do số mệnh con bé không tốt, chúng ta phải nhìn về phía trước, đừng nên cố chấp.”
Sau này, tôi được tìm về, nhà họ Thẩm càng không có vị trí nào cho tôi.
Chỉ còn lại cô Thẩm ở trên danh nghĩa.
Kết thông gia với nhà họ Giang, khiến bọn họ không vừa mắt tôi, nhưng lại không thể không hạ giọng nhún nhường nịnh hót tôi.
Con người đúng là thứ hạ tiện.
Người đàn ông bên cạnh nắm tay tôi, nói với ông ta: “Viện Viện nhà con trước giờ chưa từng tùy hứng, cho nên không cần thay đổi gì cả, em ấy muốn thế nào thì là thế đó, kể cả giết người.”
Đặc biệt là câu cuối cùng, dọa cho người ba già của tôi suýt nữa không cầm chắc ly rượu, lúng túng ngồi xuống.
Lúc ồn ào uống rượu giao bôi, bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, một người phụ nữ hoảng hốt chạy vào.
“Giang Tịch, anh không được cưới cô ta!”
Người đầu tiên dám đến phá đám Giang Tịch, gan cô ta lớn đấy.
Tôi im lặng, chỉ trốn sau lưng Giang Tịch, ra vẻ nhút nhát.
“Cô ta là ai?”
Đó là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Kế đó, người phụ nữ trực tiếp chạy tới kéo tay Giang Tịch, chứa chan tình cảm nói: “Chồng ơi.”
Thần kinh à.
Đó là tiếng lòng mọi người có mặt ở đây.
Giang Tịch chán ghét hất tay cô ta ra, ra lệnh: “Còn không đuổi người này ra ngoài?”
Những năm gần đây anh đã rất khắc chế, nếu là trước kia, người này đừng hòng cần cái tay này nữa.
Người phụ nữ bị hai bảo vệ lôi đi, không biết lấy sức từ đâu, chống cự lại, hung dữ nhìn tôi: “Thẩm Viện, là cô! Là cô đã cướp hết mọi thứ của tôi! Đúng ra lúc này cô phải chết rồi!”
Mặt tôi trắng bệnh.
Giang Tịch vừa ôm tôi, vừa cảnh cáo cô ta nếu còn nói bậy bạ thêm câu nào, thì khỏi cần lưỡi nữa.
“Giang Tịch! Chúng ta mới là cặp đôi trời sinh! Em chính là nữ chính, anh là nam chính, còn cô ta chỉ là con tốt thí cho tình cảm của chúng ta! Hoàn toàn không có tư cách kết hôn với anh!”
Điên rồi, điên mất rồi, đồ điên ở đâu chạy ra thế này?
Một giây sau, giọng của người phụ nữ ngừng lại, kế tiếp chính là ánh mắt kinh hãi của vô số người.
Cô ta sợ đến run lẩy bẩy, bởi vì, bị một họng súng lục đen nhánh chỉ vào trán.
Chồng chưa cưới của tôi cười lạnh: “Ông đây khó khăn lắm mới theo đuổi được, dám quấy rối, có tin ông đây bắn cô không?”
Giang Tịch dám, không có chuyện gì anh không dám làm.
8
Tôi đè tay anh lại, lắc đầu nói: “Đừng, Giang Tịch.”
Anh trầm mặc không đáp, nhưng lại ngoan ngoãn bỏ súng xuống.
Từ biểu cảm của quần chúng ăn dưa, có thể thấy được tiếng lòng của bọn họ: Vợ tiểu Giang gia quản nghiêm thật đó! Tiểu ma vương này đã có người quản được rồi, tốt quá đi!
Tôi tiến lên một bước, đánh giá người trước mặt.
“Cô gái à, tôi không biết lý do vì sao cô lại tới nguyền rủa tôi, tìm đủ mọi cách phá lễ đính hôn của tôi. Nhưng tôi sẽ không trách cô, vì bệnh tình của cô làm tôi cảm thấy thương hại, hy vọng cô chịu phối hợp chữa trị.”
Lục Sương, tên của cô ta là Lục Sương, không, nói rõ hơn chút, chủ nhân của cơ thể cô ta xuyên vào có tên này.
Cô ta nói không sai, cô ta đúng là nữ chính.
Đáng tiếc, vào ngày tôi tới, đã không phải nữa rồi.
Lúc tới thế giới này, có một giọng nói đã nói với tôi: “Hãy chinh phục Giang Tịch, trừng trị cô gái xuyên sách. Đạt được 100% giá trị động lòng của Giang Tịch mới có thể rời đi. Ngược lại, cô sẽ bị tiêu diệt, không có kiếp sau.”
Lục Sương chuyển ánh mắt khẩn cầu về phía Giang Tịch: “Giang Tịch, anh phải tin em, em có thể nói cho anh mọi thứ anh biết, anh không biết, thậm chí em còn biết nguyên nhân cái chết của mẹ anh nữa!”
Giang Tịch sửng sốt trong thoáng chốc.
Tôi thờ ơ, từ từ cụp mắt xuống.
Lục Sương giãy khỏi sự khống chế của những người kia, đi đến trước mặt Giang Tịch, giọng nói như mê hoặc: “Lén nói cho anh nhé, em tới để cứu rỗi anh, em biết tất cả khổ sở của anh, đừng sợ, em đến rồi đây.”
Giọng người đàn ông rất trầm, nhìn chằm chằm cô ta: “Những gì cô nói là thật?”
“Đương nhiên. Giang Tịch, em mới là nữ chính của anh.”
Thấy nụ cười chiến thắng của Lục Sương, môi tôi cong lên.
Hi vọng cô ta sẽ không hối hận khi nói ra những lời này.
Thật ra, tính cách của Giang Tịch đa phần quyết định bởi cái chết của mẹ anh ấy.
Nhưng tôi chưa từng nhắc đến, vì nó chính là vảy ngược của anh ấy.
9
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông cười lạnh đặt súng trước miệng cô ta.
Nhướng mày nói: “Cô biết tôi phiền nhất là gì không?”
Người phụ nữ sợ đến run lẩy bẩy, không dám nói câu nào.
“Tôi phiền nhất là phụ nữ ngây thơ tự cho là đúng. Cứu rỗi? Ông đây cần cô cứu rỗi hả? Cô chạy từ bệnh viện tâm thần nào ra vậy?”
Hôm nay là ngày vui, Giang Tịch không muốn thấy máu.
Lục Sương nên mừng vì điều này, bằng không, có lẽ cô ta đã phải bị khiêng ra ngoài rồi.
Người phụ nữ bị người của Giang Tịch áp giải đến đồn cảnh sát.
Anh rửa đi rửa lại tay trước bồn rửa, cho đến khi mười ngón tay đều đỏ bừng.
Tôi vẫn im lặng.
Anh mím môi.
“Là cô ta chạm vào anh, anh không biết cô ta lại to gan như thế, không kịp tránh đi, anh cũng không muốn chạm vào cô ta.”
Anh bực bội nói: “Thật muốn phế cái tay của cô ta!”
Người vừa rồi còn rung trời chuyển đất, bây giờ lại uất ức như con cún con không ai cần.
Tôi hơi buồn cười.
“Giang Tịch, anh đừng như con nít nữa.”
Anh ép tôi vào góc, rì rầm một hồi lâu, lải nhải một đống, trách móc tôi có phải thấy anh phiền không.
Tôi bất lực: “Không có, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Tiếng ho khan đột ngột cắt ngang chúng tôi.
Là cấp dưới của Giang Tịch, cúi đầu không dám ngẩng lên: “Tổng giám đốc Giang, người phụ nữ kia đòi gặp anh.”
Giang Tịch lập tức khôi phục bình thường, trong mắt dồn nén ngọn lửa, cực kỳ nóng nảy, mất kiên nhẫn.
“Biết bao nhiêu người ở Kinh Châu muốn gặp tôi, nói gặp là gặp được à. Mấy chuyện cỏn con này cũng tới làm phiền tôi, một đám phế vật! Khốn kiếp!”
Đuổi cấp dưới đi xong.
Người đàn ông lập tức cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi em, ngày tốt lại bị kẻ thần kinh phá rối, anh nói chuyện lớn tiếng quá rồi.”
Cấp dưới còn chưa đi xa: “…”
Đâu chỉ lớn tiếng, mạng cũng bị dọa rớt một nửa.
10
Đêm khuya.
Trong đầu xuất hiện tiếng xẹt xẹt của dòng điện, giọng nói máy móc lạnh băng đứt quãng truyền tới:
“0714, xin lỗi, năng lực của tôi không cách nào ngăn được cô ta tới.”
Tôi mở mắt ra, nói không sao.
Cô ta không cướp nổi Giang Tịch.
11
Lục Sương chỉ bị tạm giữ ở đồn cảnh sát mấy ngày, vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng lần này không còn bốc đồng như lần trước, cô ta âm thầm đến gặp tôi.
Đi thẳng vào vấn đề: “Cô trọng sinh, hay là xuyên sách?”
Tôi cười khẽ: “Cô Lục, cô đang nói gì vậy, tôi không hiểu.”
“Cô Thẩm, tôi khuyên cô một câu, cô và anh ấy chắc chắn không thể ở bên nhau.”
Tôi uyển chuyển nhắc nhở: “Chúng tôi đã đính hôn rồi.”
Cô ta không thèm bận tâm, cười lạnh nói: “Đính hôn thì làm sao? Kết hôn cũng có thể ly hôn, ở trong thế giới này, hai người không thể ở bên nhau đâu. Còn tôi, mới là lựa chọn cuối cùng của anh ấy, anh ấy là chó liếm trung thành nhất của tôi.”
Nghe đến từ chó liếm, tôi không khỏi cau mày.
Thực sự rất khó đặt từ này ở trên người Giang Tịch.
Chó liếm? Chó săn thì có.
Trên cổ được áo cổ cao che lại vẫn còn dấu gặm của anh tối qua.
Cô ta khinh thường, liếc sang: “Còn cô, kết cục của cô là bởi vì ghen tị tôi, bị mọi người xung quanh ghét bỏ, sau đó chết ở nước ngoài, ngay cả thi thể cũng không có ai nhận. Mặc dù không biết vì sao bây giờ cô vẫn hoàn hảo đứng ở đây, nhưng kết cục không thể nào thay đổi, trân trọng mỗi một ngày còn sống đi.”
Tôi cong môi, tay chống cằm: “Sợ quá đi, tôi sẽ trân trọng.”
Mặt Lục Sương đầy vẻ nắm chắc, làm tôi muốn phì cười.
Nhưng tôi vẫn nhịn xuống được.
“Cô Lục, tôi hiểu được sự cố chấp của cô đối với chồng của tôi, yêu không có được, tổn thương người tổn thương mình, biết đâu nửa kia của cô là người khác thì sao?”
Ánh mắt cô ta lóe lên, chột dạ dời mắt đi.
“Dù sao, những lời tốt tôi đã nói rồi, cô muốn tin hay không thì tùy.”
Nhìn bóng lưng vội vã của cô ta, tôi bật cười.
12
Ngồi ở hàng ghế sau, tôi bảo tài xế bám theo cô ta.
Gia cảnh của Lục Sương không kém, nhưng chỉ có thể nói là đủ nhìn ở Kinh Châu này mà thôi.
Cô ta mặc bộ đồ hiệu xa xỉ, đứng trong một tiệm sửa xe rất trái ngược.
Rụt rè gọi với vào trong.
Một người cao lớn, mặc đồ lao động màu đen, trên mặt còn dính xăng, ánh mắt hờ hững đi ra.
Giọng máy móc lạnh băng lại vang lên: “Anh ta chính là nam chính Quý Yến Thần.”
Tôi nói đã biết.
Đã biết từ trước, tới đây chính là vì anh ta.
Thật ra, Lục Sương chỉ nói đúng một nửa.
Cô ta đúng là nữ chính, nhưng Giang Tịch không phải nam chính, anh chỉ là một nam phụ mà thôi, còn nam chính thực sự, chính là người đàn ông ăn mặc trông bình thường này.
Hẳn bạn sẽ nghi ngờ, tại sao Lục Sương phải thêu dệt lời nói nửa thật nửa giả.
Tôi muốn nói, tôi cũng không biết.
Nhiệm vụ hệ thống truyền đạt cũng không nhắc đến những thông tin này.
Chỉ nhắc nhở tôi, nếu lúc cô gái xuyên sách đến, mà vẫn chưa giành được sự tín nhiệm của Giang Tịch, như vậy tôi sẽ càng ngày càng xa ngày hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên, hai mươi năm trước, tôi không giữ hệ thống lại bên cạnh, mà để nó bám vào cô gái xuyên sách.
Còn tôi, một mình ở nơi hoàn toàn xa lạ này, mò mẫm thúc đẩy tiến độ của nhiệm vụ.
Tôi dùng hai mươi năm, làm Giang Tịch không thể rời bỏ tôi.