13
“Cô Lục, cô không cần lấy cớ trẹo chân mỗi lần tới tìm tôi đâu, tôi bận lắm.” Quý Yến Thần kiềm chế cơn giận, nhưng giữa mày rõ ràng đã xuất hiện sự mất kiên nhẫn.
Sắc mặt Lục Sương cứng đờ, lúng túng tại chỗ, lời thoại vốn đến bên mép có chút khó nói ra.
Người đàn ông không rảnh tán gẫu với cô ta, khoát tay định rời đi.
“Tôi nói rồi, tôi thích anh, chỉ cần anh ở bên tôi, tôi sẽ khiến anh sau này tung hoành ở Kinh Châu, giẫm Giang Tịch kia ở dưới chân!” Lục Sương quýnh lên.
Tôi hạ cửa sổ xuống, nheo mắt lại.
Lục Sương à Lục Sương, dã tâm của cô thật không nhỏ.
Quý Yến Thần nhìn cô ta với ánh mắt khó hiểu: “Tôi hoàn toàn không quen biết Giang Tịch gì kia, hôm qua cô đột nhiên đến tìm tôi, nói một đống lời chẳng hiểu ra sao, không gọi điện tống cô vào bệnh viện tâm thần đã là không tệ rồi, mời đi thong thả không tiễn.”
Người phụ nữ vội vàng bước lên kéo anh ta.
“Quý Yến Thần, tôi nói thật đó! Sau này anh sẽ là nhân vật lợi hại nhất Kinh Châu, tôi biết tất cả mọi việc, có thể dẫn anh đi đường tắt, anh không cần phải cực khổ như vậy nữa. Còn nữa, tôi là vợ tương lai của anh, anh tin tôi đi mà!”
Tôi thấy cô ta bị hất ngã, ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh: “Bịa đặt cũng phải bịa cho giống một chút, tưởng tôi là trẻ con ba tuổi à? Tôi không muốn chửi phụ nữ, vậy nên xin cô tự giác chút đi.”
Người đi rồi, Lục Sương mới lộ ra bộ mặt thật, chán ghét lau vết bẩn trên tay.
“Bẩn muốn chết! Nếu không phải nể tình anh là nam chính, tôi sẽ đáp lại thợ sửa xe như anh à? Nằm mơ!”
14
Quý Yến Thần.
Để tôi nghĩ xem.
Nam chính trong sách, cậu chủ nhà quyền thế thất lạc của thế gia ở Kinh Châu, năm hai mươi tuổi được người nhà tìm thấy, đúng lúc gia tộc đang tự tương tàn, là anh ta đội gió tanh mưa máu chống dậy.
Trong sách có nhắc đến sau này vì nữ chính Lục Sương, anh ta và nhân vật Giang Tịch cũng biến thành quan hệ cạnh tranh.
Chỉ là hào quang của nhân vật chính quá mạnh, Giang Tịch đương nhiên thua, kết cục không nhắc đến anh.
Về phần Lục Sương…
Tôi cười một tiếng.
Dường như đã biết cô ta có ý định gì.
Có vẻ là định làm hải vương, quăng lưới khắp nơi đây mà.
15
Lúc tôi đang phân tích nhiệm vụ, có người ôm lấy từ đằng sau.
Người đàn ông dụi dụi đầu.
“Bé yêu, từ lúc về đến giờ em cứ ngẩn người mãi, sao thế?”
Tôi nhớ tới một chuyện: “Gần đây tập đoàn Tống thị xảy ra không ít vụ bê bối, nghe nói những người trong nội bộ đều đang chuẩn bị rời đi, là bút tích của anh à?”
Rõ ràng, người đàn ông không để tâm đến chuyện đó, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Nhà họ Tống gắng gượng chống đỡ đã nhiều năm, sụp đổ là chuyện sớm hay muộn, anh cần gì ra tay? Kể từ khi em không cho anh làm những chuyện nguy hiểm, tay anh đã sạch sẽ rồi.”
Tôi trầm tư.
Giang Tịch dựng tôi thẳng dậy.
“Có người ức hiếp em đúng không?”
Tôi cười nói: “Không có, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Không được, anh không kìm được sẽ nghĩ rất nhiều, nhưng mà, nếu em muốn chữa khỏi bệnh của anh, vẫn có một biện pháp.”
Tôi không biết anh lại bày trò gì, hỏi: “Cái gì?”
Người đàn ông rũ mắt, đột nhiên cười lên.
“Hôn á.”
Bàn làm việc trở thành chiến trường của chúng tôi.
Đây là văn phòng, bên ngoài còn có người qua lại, tôi cắn chặt môi không dám phát ra âm thanh.
Cửa đột nhiên bị bên ngoài đẩy vào.
“Tổng giám đốc Giang…”
Giang Tịch thở dốc, ngẩng đầu lên: “Cút!”
Trợ lý sợ tè ra quần, còn tiện tay đóng cửa lại.
16
Giang Tịch hôn thành thạo đến mức tôi không thể cười nhạo như năm đó được nữa.
Nụ hôn đầu của chúng tôi là khi nào nhỉ?
Hình như là vào lần đầu tiên Giang Tịch làm tôi giận.
Anh ấy đánh cược đua xe với người khác, suýt nữa mất cả mạng.
Bảo mọi người giấu tôi, nhưng tôi vẫn biết.
Tôi thậm chí còn không đến bệnh viện.
Nhưng không ai dám nói tôi tuyệt tình, chỉ có nhà họ Thẩm là khuyên nhủ tôi đừng quá đáng quá.
Tôi ở lỳ trong biệt thự nhỏ của mình, không đặt chân ra ngoài.
Ngày ngày không học piano, thì lại khiêu vũ.
Vào ngày kia, cầm thư mời một buổi đấu giá đi ra ngoài.
Trước khi vào hội trường, Giang Tịch gọi điện đến.
Tôi nhận điện thoại, đặt bên tai: “Giang Tịch.”
“Viện Viện, em không ở nhà à?”
Lúc này chắc anh đang ở biệt thự nhỏ.
Tôi ừ.
“Đang ở đâu?”
“Ở ngoài giải sầu.”
Hình như Giang Tịch giải thích rất nhiều chuyện, nhưng anh nói xin lỗi xong.
Tôi nói sắp đến giờ rồi, cúp máy trước anh một bước.
Đêm đó, trở về rất muộn.
Giang Tịch chờ sắp điên rồi, không phải không tìm được tôi, mà là sợ lại chọc giận tôi.
Nhưng không dám đập phá đồ, vì anh biết tôi không thích.
Ngay cả hút thuốc anh cũng không dám làm trước mặt tôi.
Cho dù nhiệt độ ngoài trời sắp xuống dưới âm độ, người đàn ông mặc một lớp áo sơ mi, vẫn ngồi xổm ở cửa chờ tôi về.
Lúc thấy tôi, chỉ nhỏ giọng trách: “Ra ngoài sao mặc ít vậy? Có cần cơ thể mình nữa không?”
Có lẽ tới quá vội, máu trên mu bàn tay vẫn chưa lau sạch.
Giang Tịch vội vàng giấu tay ra sau lưng, căng thẳng nói: “Anh không làm gì anh ta, anh chỉ là…”
Tôi nhón chân lên, áo khoác tuột khỏi vai, hai bóng người trên mặt đất gắn bó khăng khít.
Tôi chủ động hôn Giang Tịch.
Đó là nụ hôn đầu của tôi, cũng là nụ hôn đầu của anh ấy.
Nên anh ấy còn căng thẳng hơn cả tôi.
“Giang Tịch, em chỉ lo lắng cho anh thôi, đừng làm những chuyện nguy hiểm này nữa có được không?”
Mặt anh đỏ bừng: “Được.”
17
Vẻ ngoài của anh trông không dễ chọc, trong mắt luôn ẩn giấu tàn bạo, ai cũng sợ anh.
Khi còn bé, tôi từng nhiều lần thấy anh núp trong góc tường, vừa nghịch ngợm đào hang chuột, vừa khóc sướt mướt lẩm bẩm một mình:
“Tôi không phải quái vật.”
“Vẻ ngoài hung dữ là lỗi của tôi à?”
“Tại sao ai cũng ghét tôi?”
“Tại sao ai cũng tránh tôi chứ?”
Ngồi xổm ở đó như một cục tròn nho nhỏ.
Đó là lần đầu tiên tôi tới nhà họ Giang làm khách, đánh bậy đánh bạ gặp được anh, trong lòng cũng dần hình thành kế hoạch chinh phục.
18
Giang Tịch xấu hổ cực kỳ, hôn xong, hai tay ôm mặt trốn vào nhà vệ sinh, bên trong truyền ra tiếng khoe khoang với đám bạn thơ ấu của anh.
“Hử, sao cậu biết lúc nãy Viện Viện hôn tôi? Còn là chủ động nữa.”
“Viện Viện nhà tôi tất nhiên tốt rồi.”
“Độc thân như cậu thì biết cái gì? Cậu có vợ không?”
…
Giang Tịch thật ấu trĩ.
Trước khi ngủ, anh chuẩn bị nước rửa chân nhiệt độ thích hợp, xắn tay áo lên bảo tôi giơ chân ra.
Đường đường là tiểu Giang gia Kinh Châu, lại cam tâm tình nguyện quỳ dưới đất rửa chân cho người khác.
Tôi cố ý trêu anh: “Nếu để mấy người bên ngoài biết, mặt mũi của anh đặt ở đâu đây?”
Người đàn ông vui vẻ rửa, hừ một tiếng.
“Thương vợ không phải là lẽ thường sao? Rửa chân thì làm sao? Nếu không phải em không chịu, anh còn có thể tắm giúp em nữa.”
Tôi đỏ mặt xấu hổ, không dám nhìn anh.
19
“Rửa xe hay sửa xe?”
Người đàn ông thao tác trên máy tính, đầu không ngẩng lên.
Tôi đưa danh thiếp ra: “Đến tìm người.”
“Ai?”
“Quý Yến Thần.”
Người đàn ông từ từ ngước mắt lên nhìn tôi, quan sát không quá trớn: “Là cô à?”
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Anh biết tôi?”
Anh ta lắc đầu: “Không biết, nhưng từng thấy. Vợ chưa cưới của Giang Tịch nhà họ Giang, Thẩm Viện, không sai chứ?”
Tôi gật đầu.
Sắc mặt Quý Yến Thần thờ ơ, cười nhạo: “Nhờ phút của một người bệnh thần kinh, cứ nhắc cái tên Giang Tịch này mãi, tôi mới tò mò lên mạng tra, là một nhân vật lớn. Cô tìm tôi, chắc là có liên quan đến người chồng chưa cưới này của cô đúng không?”
Tôi mím môi: “Không, liên quan đến anh.”
Tôi chỉ nói đến thân thế của Quý Yến Thần, những chuyện khác không nhắc đến một chữ, mà có nói cũng chưa chắc đã tin.
Lục Sương vẫn quá ham cái lợi trước mắt.
“Ông nội anh vẫn đang chờ anh ở trong bệnh viện, không gặp được anh, ông ấy chết không nhắm mắt.”
Tôi đẩy danh thiếp qua: “Đây là thân tín của nhà họ Tống, nghĩ kỹ rồi liên lạc với anh ta, không đi cũng không sao, chỉ là người thân duy nhất của anh sẽ không còn nữa thôi.”
Người đàn ông che giấu cảm xúc trong con ngươi đen nháy, không nói một lời.
20
Mấy ngày sau, nhà họ Tống phát tang.
Nhưng không nhắc tới Quý Yến Thần.
Hệ thống hỏi tôi: “Thật ra chuyện này cô không cần phải quản.”
Tôi nói: “Không, có nhiều nguyên nhân lắm.”
Nói đến thì, mấy ngày ấy tôi đã nghĩ rất nhiều về các tình tiết trong sách.
Nguyên nhân quan trọng nhất khiến Giang Tịch và Quý Yến Thần trở thành thù địch, Giang Tịch có dính líu tới việc nhà họ Tống gặp chuyện, vào lúc anh định thu mua toàn bộ Tống thị, Quý Yến Thần đã xuất hiện.
Quý Yến Thần hận việc anh đã nhúng tay vào, cũng tính cả cái chết của ông nội lên đầu anh.
Hai người tranh đấu gay gắt, liều mạng anh chết tôi sống trên mọi mặt.
Tôi cố gắng đưa Giang Tịch đi đúng đường, phòng ngừa anh lại cuốn vào chuyện này.
Dù sau này Quý Yến Thần có phất lên, hai người cũng không đến nỗi đối chọi gay gắt.
21
Tôi trông thấy Quý Yến Thần uống say khướt ở quầy bar.
Người đàn ông ngồi một mình trước quầy bar, người hơi lung lay, một tay chống trán, cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Giang Tịch ôm eo tôi hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”
Tôi quay đầu lại: “Không.”
Âm nhạc đinh tai nhức óc, tôi và Giang Tịch đi phía sau cùng.
Anh ôm chặt tôi, ghen tuông nghiến răng nghiến lợi nói vào tai tôi: “Thẩm Viện, dạo này em rất không ngoan đấy, lại đi nhìn người đàn ông khác ngay trước mặt anh.”
Đoàn người đi phía trước thấy chúng tôi không đi theo, tò mò quay đầu nhìn lại.
Trong mắt tôi giấu ý cười, ghé vào tai Giang Tịch nói hai chữ.
Mặt người đàn ông mặt đỏ bừng, nhéo eo tôi.
“Về sẽ tính toán với em.”
Hôm nay bạn trong giới tổ chức cuộc chơi, trước giờ tôi không gò bó Giang Tịch chuyện uống rượu, mượn cớ ra ngoài tìm canh giải rượu cho anh.
Quay trở lại chỗ vừa rồi, bên cạnh Quý Yến Thần đã có thêm một người phụ nữ dáng vẻ thướt tha.
Lục Sương ôm ngực cúi đầu nói chuyện với anh ta.
Ngay khi sắp hôn lên, người đàn ông ói ra người cô ta.
Nụ cười trên mặt Lục Sương rạn nứt, ghét bỏ đẩy người đàn ông ra, chạy vào nhà vệ sinh.
Về phần Quý Yến Thần đã say khướt, cô ta mặc kệ không muốn quản dù chỉ một phút.
Tôi đi theo, đúng lúc nghe thấy cô ta đang gọi điện thoại.
“Đây đây, đi lên liền, xui muốn chết.”
“Tôi đâu có thích, vừa không tiền vừa không quyền, nếu không phải… Không, chỉ là thấy anh ta đáng thương, tôi mới qua bắt chuyện thôi.”
“Đúng rồi, nhớ gọi giúp tôi chiếc xe đưa anh ta đến khách sạn, cứ nói là tôi sắp xếp, nhớ lấy, nhất định phải nhắc tên tôi.”
“Tôi giúp anh ta nhiều lần như vậy, sau này chắc chắn sẽ nhớ tôi, yên tâm đi, tôi sẽ trở thành người phụ nữ người người hâm mộ.”
“Đúng rồi, lát đừng quên giới thiệu tôi với tổng giám đốc Triệu, đến lúc đó không thiếu chỗ tốt cho anh.”
“Yên tâm đi, anh ta sẽ thích tôi, còn là kiểu thích không thể kiềm chế được.”
…
Tôi tựa đầu vào cửa, bật cười.
Tổng giám đốc Triệu mà cô ta nhắc đến hình như là một nam phụ số hai ở trong sách, là người cực kỳ thâm tình, cho dù đến cuối Lục Sương đã kết hôn, tổng giám đốc Triệu vẫn đau khổ chờ đợi.