Thỏa Hiệp Vì Yêu

Chương 4


22
Quý Yến Thần tỉnh rượu, không bất ngờ khi thấy mình nằm ở lề đường.

Chỉ hỏi tôi: “Sao cô lại ở đây?”

“Đi ngang qua, thấy một mình anh say rượu ở đó, nhờ người đỡ anh ra ngoài hứng ít gió lạnh giải rượu.”

Người đàn ông nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi nhớ rõ vừa rồi là Lục Sương.”

Giả say à.

Tôi đứng đó với vẻ mặt không cảm xúc.

Quý Yến Thần không nói thêm gì lúng túng hơn nữa, anh ta cau mày, vẻ mặt buồn bã: “Ông nội tôi mất rồi, ông ấy bảo tôi trở về giữ lấy công ty.”

Tôi không an ủi được, chỉ có thể im lặng nghe.

“Tôi đã biết đại khái mục đích Lục Sương tiếp cận tôi, còn cô thì sao? Cô cố ý tiếp cận tôi là vì cái gì?”

Chuyện đến nước này, tôi cũng không giấu nữa.

“Chồng tôi hành sự bốc đồng, nhưng con người không xấu, tính cách anh Quý chững chạc, tôi lại cảm thấy sau này có cơ hội, hai người có thể hợp tác thử xem.”

Quý Yến Thần sửng sốt một lúc, cười nhạt nói: “Nếu anh ta biết cô âm thầm tìm tôi nói những lời này, liệu có cảm thấy mất mặt không?”

Giang Tịch sẽ không.

Tôi nói: “Anh ấy sẽ không, anh ấy thích tôi lo nghĩ cho anh ấy.”

Giang Tịch là một người thiếu thốn tình cảm.

23
Mối quan hệ trong nhà họ Giang kể ra khá phức tạp.

Ông Giang ở rể, vào năm thứ năm sau khi kết hôn mới lộ ra có một cuộc hôn nhân khác ở bên ngoài.

Mấy năm đó, nhà họ Giang thay đổi lớn.

Bà Giang tức giận đến ngã không dậy nổi, mất sớm.

Để lại Giang Tịch tám tuổi.

Còn chưa tới một năm, vì cân nhắc cho đại cuộc, ông Giang định sẽ tái hôn.

Thời điểm đó, nhà họ Giang đang trên đà phát triển, các nhà quyền thế liên hôn là chuyện bình thường, phía bên kia cũng coi trọng điểm này, nhưng chỉ có một điều là, bọn họ không chấp nhận Giang Tịch.

Sau khi đứa trẻ hiểu chuyện liền trở nên phản nghịch, xưa giờ không hề nghe lời ông cụ.

Ngày ông Giang muốn đưa anh đi, anh đốt xe.

Dính đầy tro bụi nằm bò chui ra, nửa đêm cầm dao, cười lạnh xuất hiện ở đầu giường ông Giang.

Trên lễ cưới long trọng của ba anh, trực tiếp tung video vụng trộm giữa cô dâu với người khác.

Hơn nữa, ngay trước mặt khách khứa, cười phách lối mời rượu: “Tân hôn vui vẻ, đây là ngạc nhiên con tặng, ba có thích không?”

Có một đứa con vô lại như vậy, ai dám kết hôn với nhà họ Giang.

Hóa ra, là người của nhà gái động tay chân trên xe, chỉ cần chạy ra khỏi Kinh Châu, người trên xe đừng mong sống.

Chuyện cô dâu chưa cưới đã ngoại tình, thật ra, Giang Tịch định sẽ nhàn nhã ngồi xem trò hề của ba mình.

Nhưng sau này nghe nói, người nhà bên kia định dùng một đứa con hoang để giành hết mọi thứ của nhà họ Giang.

Anh giận đến bật cười, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao.

Nhưng cũng lạ là, càng về sau, ông Giang lại càng hài lòng với đứa con trai này.

Dứt khoát giữ lại đứa con trai duy nhất này, bồi dưỡng thành người thừa kế.

Tình cảm giữa hai cha con chưa từng có chuyển biến tốt.

Cũng không ai cúi đầu.

Mọi người đều nói một hỗn thế đại ma vương sinh ra một hỗn thế tiểu ma vương, tính cách người này còn ương bướng hơn người kia.

Để thuần phục đứa con trai này, ông Giang dùng không ít chiêu ác.

Ném anh lên đảo hoang không người đặt chân tới, không cung cấp cái gì cả, nhốt khoảng một tháng.

Lúc mang người về, trên người Giang Tịch chằng chịt vết cào của dã thú, sốt cao, suýt nữa sốt thành kẻ ngốc.

Đảo tam giác vàng vô cùng hiểm ác, giết người không đền mạng.

Nhưng Giang Tịch lại ở đó.

Sau khi ra ngoài, được cứu chữa ba ngày ba đêm.

Kể từ đó, tình cảm giữa cha con nhà họ Giang càng đóng băng.

Một lời không hợp là cãi nhau.

Tôi vốn cho là, sau khi trải qua những điều đó, Giang Tịch đã lạnh nhạt, chẳng còn chút tình cảm với tình thân.

Nhưng cái ngày cầu hôn, anh lại dịu dàng nói với tôi: “Anh rất muốn có một ngôi nhà. Viện Viện, em cho anh một ngôi nhà được không? Nếu sau này có con, anh sẽ dạy con bé, hạnh phúc là quan trọng nhất, dù trời có sập vẫn có người ba này chống đỡ, con bé chỉ cần yêu thương mẹ là được. Nếu không muốn có con, chúng ta sẽ nhận nuôi mèo con, chó con, cho chúng một mái nhà.”

Cho nên, Giang Tịch, anh ấy khao khát được yêu thương.

24
Lúc tôi trở lại phòng bao, mọi người đã chơi đến quá nửa.

Giang Tịch uống nhiều, ngồi ngủ trong góc ghế sofa, không ồn ào cũng không gây chuyện.

Tôi gọi một tiếng: “Giang Tịch?”

Anh không mở mắt, dán tới cọ vào lòng tôi.

Giang Tịch: “Vợ đi đâu vậy?”

“Ngoan, em đi mua thuốc giải rượu cho anh.”

Anh tủi thân nhỏ giọng nói: “Anh tưởng em đi mất rồi, bỏ mặc anh, nhắn tin cho em, em cũng không trả lời.”

Tôi nhìn xuống điện thoại đã để chế độ không làm phiền, tràn ngập tin nhắn anh gửi đến.

“Bọn họ ức hiếp anh.”

“Em mau tới làm chỗ dựa cho anh đi.”

“Anh khó chịu lắm, bao giờ em mới về?”

“Thẩm Viện, em không thương anh hở?”

“Vợ…”

Mọi người đều nói Giang Tịch là một người vô tình, ngoan độc, tôi không thấy thế, tôi chỉ biết là, anh ấy là một người muốn được yêu thương.

Hệ thống lén hỏi tôi: “Không nỡ bỏ à? Đến lúc phải đi thì phải làm sao?”

Tôi không trả lời được.

Sau hẵng bàn.

25
Nhà họ Tống đã đổi chủ.

Sau khi Quý Yến Thần trở lại nhà họ Tống, hành động như sấm rền gió cuốn, còn nhanh hơn trong nguyên tác.

Tôi hỏi Giang Tịch cảm thấy sao với chuyện này?

Đầu anh hơi đau vì say, lúc người ta yếu ớt, luôn không kìm lòng được muốn làm nũng, cho nên người đàn ông cứ vùi trong lòng tôi không chịu đứng lên.

Nói chuyện còn mang giọng mũi: “Cảm thấy gì được? Thành công hơn nữa thì làm sao? Còn không phải ngay cả vợ cũng không có à?”

Thật ra, tôi có chút cạn lời.

Lục Sương xuất hiện bên cạnh Quý Yến Thần ngày càng nhiều hơn, ngày ngày nghĩ đủ cách tiếp cận.

Lúc Giang Tịch dẫn tôi đến bàn chuyện hợp tác, đúng lúc nhìn thấy cô ta bị đuổi khỏi phòng bao.

“Yến Thần! Tôi giúp anh nhiều lần như thế, bây giờ anh không hề cảm kích tôi chút nào sao? Tôi thật sự là vợ tương lai của anh, anh đuổi tôi đi, sau này sẽ phải hối hận!”

Cô ta ầm ĩ ở bên ngoài, ở bên trong, người đàn ông vẫn ngồi yên, lạnh lùng nhìn lại, không nói một lời.

Lục Sương nhìn thấy tôi, lại thấy Giang Tịch ở bên cạnh, ghen tị muốn trào ra khỏi mắt.

Cô ta không cam lòng.

Tôi hỏi hệ thống: “Cô ta có biết mục đích bản thân xuyên sách không? Hay là không có hệ thống trên người?”

Làm nhiệm vụ còn làm xằng bậy như thế, không lý nào hệ thống lại không nhắc nhở ký chủ.

Hệ thống nói: “Không có dấu vết của hệ thống, nếu không tôi đã không thể ngăn được cô ta tới trễ hơn nhiều năm như vậy, cho nên, chỉ có một khả năng.”

Lục Sương là lần thứ hai xuyên sách.

Cô ta cho là bây giờ quỹ đạo vẫn sẽ đi theo con đường giống như đời trước, không ngờ lại có thêm biến cố là tôi, làm cho cốt truyện hoàn toàn thay đổi.

Lúc Giang Tịch dắt tôi tiến vào, Lục Sương chặn phía trước.

“Giang Tịch, cô…”

“Lần trước tôi không bắn, cô cảm thấy kiên nhẫn của tôi rất cao đúng không?” Giang Tịch không cho cô ta cơ hội tiếp cận nữa, ném lại lời độc ác, sai cấp dưới lôi người đi.

Lục Sương bị người kéo ra ngoài, chĩa mũi rìu về phía tôi: “Tất cả là tại cô! Nhất định là vì cô, những chuyện này mới thay đổi! Tại sao cô không chết đi, đúng ra cô phải chết!”

Giang Tịch bịt tai tôi lại, cau mày nói: “Đừng nghe, cô ta nói bậy đó.”

“Được.”

26
Hợp tác với Quý Yến Thần xem như thành công, anh ta không nhắc một chữ nào về cuộc đối thoại đêm đó.

Mà chỉ nhìn tôi, nói với Giang Tịch: “Cô Thẩm không phải người bình thường, tổng giám đốc Giang thật có phúc.”

Người đàn ông nào đó nắm chặt tay tôi, giọng hơi khó chịu: “Vì những lời này của anh, hôn lễ của chúng tôi, nhất định sẽ mời anh.”

Tôi xấu hổ, vội vàng kéo anh rời đi.

Quay lại xe, bản tính của Giang Tịch bộc phát, liếm đôi môi đỏ bừng.

“Thẩm Viện, em biết anh ta à?”

Tôi nghĩ không giấu được, thành thực gật đầu.

Anh hơi giận, nhưng không dám lộ ra ngoài, nhịn xuống, ngẫm nghĩ một lúc, chỉ đành nói:
“Em… Sau này em bớt nói chuyện với anh ta đi là được.”

Tôi chủ động ôm Giang Tịch.

Cười trộm: “Được.”

27
Lục Sương lấy cái chết uy hiếp đòi gặp Giang Tịch.

Vào lần đầu tiên, Giang Tịch không thỏa hiệp.

Nổi nóng với cấp dưới: “Nếu cô ta muốn chết, không ai ngăn.”

Nhưng không ngờ Lục Sương thật sự dám làm, được đưa vào phòng cấp cứu trong đêm.

Tôi đẩy tay người đàn ông: “Anh đi xem thử đi, xem xem cô ta muốn nói gì.”

Giang Tịch phiền não cào đầu, trấn an tôi.

“Vậy em ngủ sớm đi, anh sẽ về ngay.”

Khi trời sắp sáng, bên cạnh có tiếng động khe khẽ.

Tôi tỉnh, xoay người lăn vào trong lòng anh.

Mắt cũng không mở.

“Sao rồi?”

Anh nằm xuống khẽ khàng.

“Không sao, em mau ngủ đi, giải quyết xong rồi.”

Tôi cảm giác được, đêm nay tâm trạng của anh không tốt lắm.

Giang Tịch nằm yên lặng, không nói câu nào, dường như chỉ lưu luyến với yên bình ở chỗ tôi.

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường của anh sáng lên.

Là một dãy số lạ tôi chưa từng thấy, nhưng tôi biết là ai.

Người đàn ông nhận máy ngay trước mặt tôi.

Đầu bên kia vang lên tiếng khóc lóc sướt mướt của phụ nữ: “Giang Tịch, nơi này tối quá, em sợ lắm, anh qua với em được không?”

Ánh mắt Giang Tịch trông như muốn giết người: “Còn nói những lời này thì khỏi cần lưỡi nữa, tôi nói được làm được.”

Lục Sương bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.

Là cấp dưới của anh tiết lộ cho tôi.

Nhưng chỉ mấy ngày sau, Quý Yến Thần lại tới gặp tôi, ánh mắt mang chút ưu buồn.

“Có thể giao cô ta lại cho tôi không?”

Tôi tò mò hỏi: “Anh định làm gì?”

Anh ta cười tự giễu: “Tôi muốn Lục Sương trước kia quay trở lại.”

Quý Yến Thần là nhân vật chính, thiết lập trong sách chính là yêu Lục Sương vô điều kiện.

Tôi bày tư thế đàm phán.

“Dùng gì đổi người?”

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Hợp tác sau này bên cô sẽ chiếm phần lợi lớn.”

“Được”

“Tôi sẽ không để cô ấy xuất hiện trước mặt hai người.”

28
Giang Tịch đổ bệnh.

Bệnh đến không chút dấu hiệu.

Bác sĩ nói là tâm bệnh.

Tôi trông nom ở bệnh viện ba ngày.

Sau khi tỉnh dậy, ánh mắt anh nhìn tôi rất phức tạp, giống như nhớ nhung sâu đậm đã lâu không gặp, lại như đau lòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Giang Tịch?” Tôi sờ khuôn mặt nóng bừng của anh.

Giọng Giang Tịch dần dần tỉnh táo lại: “Đi gặp bà ấy cùng anh, có được không?”

29
Nghĩa trang lạnh lẽo, không một bóng người.

Giang Tịch mặc đồ đen, đi ở phía trước, hơi khom người, như có thứ gì đè nặng làm anh không thở nổi.

Người mà anh nói, chính là bà Giang đã qua đời nhiều năm.

Trên bia mộ treo hình người phụ nữ lúc còn trẻ.

Khuôn mặt Giang Tịch có mấy phần bóng dáng của bà ấy.

Năm nào Giang Tịch cũng dẫn tôi tới, nhưng trước giờ không dám nhắc đến chuyện liên quan tới bà ấy.

Câu chuyện này rất bi thương.

“Con lại tới thăm mẹ đây, đừng chê con phiền nhé, con không ở lại lâu đâu.”

Người đàn ông hơi cụp mắt, tay quẹt đi bụi bặm phía trên.

“Năm đó, mẹ nuốt thuốc ngay trước mặt con, liên tục nhắc đến tên ông ta, nói có thành quỷ cũng không buông tha cho ông ta. Sao con lại cảm thấy, người mẹ không buông được là con nhỉ.”

Tôi lặng lẽ nhìn đi nơi khác, mắt ẩm ướt.

“Mẹ.” Giang Tịch nói khẽ: “Con nhớ mẹ lắm. Nhưng hình như mẹ không thèm để ý đến đứa con trai này một chút nào, chưa một lần nào vào trong mộng của con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.