Xem xét tình hình một cách cụ thể và tỉ mỉ, ta nhận ra đối thủ một mất một còn - Tạ Ngọc Chương trở nên vô cùng kì lạ.
Ta, một nữ phụ độc ác, nhiệm vụ là phải quấn quýt si mê nam chính, vì hắn mà không tiếc thân mình, đâm đầu vào chỗ chết.
Còn Tạ Ngọc Chương - đối thủ của ta, lại chính là người cầm vai ác, chuyên đối đầu với nam chính.
Một mặt, ta điên cuồng đối nghịch với vai ác này, một mặt khác lại trở thành chó liếm nam chính, cố chịu trăm cay nghìn đắng cũng chỉ để đi hết hơn nửa cốt truyện, cuối cùng cũng khiến nam chính giải trừ hôn ước với ta, chỉ chờ đến lúc bị đuổi khỏi kinh thành là kết thúc nhiệm vụ.
Nhưng đối thủ một mất một còn của ta lại bắt ta trở về phủ của hắn, ánh mắt đỏ ngầu, hỏi ta, gằn từng chữ một:
“Hắn có gì tốt mà khiến nàng suốt bao năm qua chưa từng quay đầu lại nhìn ta một lần?”