Chỉ Mong Lòng Người Như Lòng Ta

Chương 1


01.

Toàn kinh thành đều biết ta mê luyến Lâm Tĩnh An.

Vì hắn, ta vứt bỏ sự e thẹn, lấy lòng bằng mọi cách, làm đủ mọi chuyện ác, đắc tội với không ít thế gia quyền quý.

Ta theo hắn suốt 5 năm, vượt qua muôn vàn khó khăn, nhưng cuối cùng hắn lại ôm lấy thứ muội của ta, nói ta ghê tởm với điệu bộ vô cùng chán ghét.

Giữa yến hội, đông đảo công tử quý nữ đều đang chụm đầu ghé tai, ngoài miệng thì nói lo lắng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự chế giễu cùng hứng thú.

Ta biết họ đang cười nhạo ta, nhưng không thể bận tâm, chỉ có thể cố nén nước mắt.

Ta chật vật đến cùng cực, hoàn toàn mất đi dáng vẻ nên có của một quận chúa, nhưng vẫn cố gắng gằn từng chữ bằng giọng điệu nghẹn ngào:

“Ta thực sự thích chàng, rõ ràng là hôn ước giữa chúng ta, Khương Vân Nhu cũng chỉ là thứ nữ, căn bản không xứng với chàng!”

Khương Vân Nhu là thứ muội của ta, từ khi sinh ra đã mảnh mai yếu đuối, luôn khiến người ta yêu mến.

Nghe vậy, hai mắt nàng ta nhanh chóng ngấn lệ, sợ hãi nhìn Lâm Tĩnh An, làm bộ muốn rời khỏi vòng tay của hắn.

Lâm Tĩnh An ôm chặt lấy nàng, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, nhìn ta đầy hung hãn: “Là ngươi không xứng, Lâm gia chúng ta không thể có một nữ tử ác độc như vậy.”

“Từ nay về sau hôn ước giữa chúng ta sẽ được hủy bỏ, chúng ta không còn dính dáng gì tới nhau, ta sẽ đón Vân Nhu về làm dâu, ngày sau ngươi đừng có mà xuất hiện trước mặt chúng ta.”

Nước mắt ta càng rơi nhiều hơn, run rẩy chất vấn: “Nếu chàng muốn cưới nàng ta thì sau này đừng hối hận.”

Lâm Tĩnh An lạnh lùng nói: “Ta chỉ hối hận vì đã quen ngươi.”

Tiếng cười nhạo từ bốn phía lại càng lớn, ánh mắt châm biếm cũng rơi hết lên người ta.

Ta chưa bao giờ cảm thấy mất mặt đến vậy.

Đặc biệt là khi Khương Vân Nhu dựa vào Lâm Tĩnh An, nở nụ cười đắc ý với ta.

Ta hoàn toàn suy sụp, nước mắt rơi đầy mặt, chạy ra khỏi yến hội.

Lúc gần đi, có quý nữ ha ha cười to, đánh cược:

“Nàng chắc chắn sẽ lại bám dính Lâm Tĩnh An, ta đoán không đến một tháng.”

“Nàng da mặt dày thế kia, tuyệt đối không đến ba ngày.”

……

Mấy năm nay, ta kiên trì theo đuổi Lâm Tĩnh An, bộ dạng như thể không có hắn thì không sống nổi.

Đương nhiên bọn họ không tin ta sẽ dễ dàng từ bỏ.

Ta chạy đến con hẻm nhỏ hẻo lánh, ngừng khóc, giơ tay lau khô nước mắt.

Nhưng lần này các nàng đã đoán sai, ta không bao giờ bám dính lấy Lâm Tĩnh An, vì một người nam nhân mà tự hành hạ bản thân nữa.

Cuối cùng, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.

02.

Ta là một nữ phụ độc ác, đây là điều mà hệ thống trong đầu đã nói cho ta.

Nó ném cho ta một quyển sách sặc sỡ, chỉ vào ba chữ “Khương Vân Nhu” trên mặt bìa, thương hại mà nhìn ta.

“Thế giới mà ngươi đang sống chẳng qua là một quyển tiểu thuyết ngọt ngào, mọi thứ đều phải tiến hành dựa theo cốt truyện. Khương Vân Nhu và Lâm Tĩnh An chính là những người được Thiên Đạo lựa chọn, họ phải trải qua trắc trở mới có thể ở bên nhau, mà ngươi chính là công cụ để tạo ra những trắc trở đó.”

“Nhưng hiện tại, số liệu cho thấy mức độ kiểm soát của ngươi đang giảm sút, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cốt truyện sau này. Bây giờ, chúng ta hãy hợp tác, ngươi hãy nghiêm túc theo cốt truyện, ta sẽ thưởng cho ngươi.”

Ta xem hết cuốn tiểu thuyết, lập tức cảm thấy thế giới này thật phi lý, đôi mắt cay xè.

Ta chân thành nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, bây giờ ta có thể giải trừ hôn ước với Lâm Tĩnh An, đóng gói gửi Khương Vân Nhu cho hắn.”

Hệ thống cự tuyệt.

“Nếu không có nữ phụ độc ác gây trở ngại làm sao có thể giúp nam nữ chính càng thêm ngọt ngào?”

Ta vô cùng chấn động: “Một người là thứ muội của ta, một người là vị hôn phu của ta, các ngươi gọi đây là ngọt ngào sao?”

Hệ thống trầm mặc, một lát sau nói: “Sau khi hoàn thành cốt truyện, ta sẽ cho ngươi một thân phận hoàn toàn mới, ngươi sẽ không bị bất kỳ quy tắc nào ràng buộc, muốn làm gì cũng được.”

Lần này đến lượt ta từ chối.

“Bây giờ ta cũng muốn làm gì cũng được.”

Hệ thống lạnh lùng cười: “Không, Thiên Đạo là tối thượng, dù cho quá trình có thế nào, kết cục của ngươi cũng không thể thay đổi.”

“Nếu ngươi không phối hợp, dù không tham gia vào quá trình, đến cuối cùng, ngươi có thể c.h.ế.t bất đắc kỳ tử; còn nếu lựa chọn phối hợp với cốt truyện, ngươi không chỉ có thể tránh được cái c.h.ế.t mà còn có thể sống tự do với thân phận mới.”

Ta hít một hơi thật sâu: “Cũng không trách được, dù sao các ngươi cũng không phải là người, không có nhân tính.”

Hệ thống: “Năm ngàn lượng.”

Ta cười lạnh: “Ta thiếu tiền sao?”

Hệ thống: “Hoàng kim.”

Ta: “Ta l.i.ế.m gót chân cũng giỏi lắm đó, độc ác quả thực là bản tính của ta, vậy khi nào có thể bắt đầu?”

03.

Dưới sự chỉ đạo của hệ thống, ta bắt đầu cẩn trọng theo đuổi Lâm Tĩnh An.

Ta không tiếc thân phận, dùng mọi cách để lấy lòng hắn, mỗi ngày dính như hình với bóng, liên tục bày tỏ tình yêu, không ngừng làm phiền.

Còn phải bớt chút thời gian để nghĩ ra những chiêu trò hãm hại Khương Vân Nhu.

Dĩ nhiên, là một nữ phụ độc ác, ta sẽ không bao giờ thành công.

Dù cho kế hoạch của ta hoàn hảo đến đâu, bọn họ đều có thể phá giải một cách kỳ diệu, sau đó hung hăng phản khích lại ta.

Nhờ sự trợ giúp của hệ thống, thân thể ta không bị gì cả.

Nhưng tâm hồn, thể diện và chút phẩm cách tốt đẹp còn sót lại của ta đều sắp chết.

Những năm qua, vì giúp làm nên cho Lâm Tĩnh An và Khương Vân Nhu, ta đã đặc tối với biết bao nhiêu là người, cơ bản là không đếm nổi.

Trong kinh thành vốn dĩ có rất nhiều người có thể dễ dàng bóp c.h.ế.t ta, huống chi ta còn dám làm trời làm đất như vậy.

May mắn thay, dưới sự trợ giúp của logic như mê cung, ta là nữ phụ độc ác nhưng lại thành công cố gắng sống sót cho đến giờ, rốt cuộc cũng khiến Lâm Tĩnh An nói ra lời giải trừ hôn ước với ta trước mặt mọi người.

Dù bọn họ đã sớm quyết định chuyện chung thân, nhưng hôn sự giữa ta và Lâm Tĩnh An vẫn luôn tồn tại một cách kiên cường. Hôn ước này vẫn không bị phá vỡ, bất chấp việc nam chủ có đi qua nhiều vòng “hiểu lầm — tách nhau — làm hòa”, hôn ước giữa ta và hắn vẫn tồn tại.

Dù nữ chính có đau khổ thế nào, nam chính vẫn không giải trừ hôn ước, dẫn đến việc hôn sự của ta trở thành nguồn cơn cho vô số rắc rối giữa hai nhân vật chính. Trời ơi là trời, khi cốt truyện sắp kết thúc, cuối cùng nam chính cũng quyết định giải trừ hôn ước với ta, có trời mới biết ta đã chờ đợi ngày này bao Lâu rồi.

Hiện tại, cốt truyện của ta đã hoàn thành, ngày mai các câu chuyện ác độc của ta sẽ được truyền đến hoàng đế, khiến ông ấy nổi giận và cướp mất phong hào của ta, đuổi ta khỏi kinh thành. Trong sự không cam lòng, ta lên kế hoạch trả thù, nhưng lại bị quan binh đuổi theo và đánh chết, từ đó không thể đe dọa gì đến vai chính nữa.

Ta cố gắng kiềm chế sự tức giận, nhưng khi nhìn vào ánh vàng rực rỡ của phần thưởng, lòng ta đầy mong đợi chuẩn bị đón nhận kết cục của mình.

Ngay sau đó, một nhóm quan binh dũng mãnh xông vào con hẻm hẹp, mặt nghiêm nghị, tay cầm trường kiếm, vây chặt ta tại ngõ nhỏ. Ta ngẩng đầu ngơ ngác, thầm nghĩ sao cốt truyện lại đuổi ta như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.