“Lần đầu gặp trường hợp không phải người yêu của ký chủ nghe được tiếng hệ thống.”
“Cảm ơn ký chủ đã phản hồi, hệ thống sẽ nhanh chóng báo cáo để sửa lỗi.”
Hệ thống nói xong thì tiếp tục quy trình: “Xác nhận mang đặc sản thế giới này: một đôi vòng ngọc Hòa Điền, một đôi hoa tai ngọc trai mạ vàng, một chiếc trâm bảo bối mã não đỏ, một chiếc trâm ngọc bích tuyệt đẹp, một mảnh bạch ngọc song long cổ xưa…”
Hệ thống kể tên các món đồ trong hai phút.
“Xác nhận.”
Không mang theo người yêu, ta có thể mang được nhiều đặc sản hơn.
“Đếm ngược cuối cùng ba mươi giây.”
“30, 29, 28…”
Ta nhìn Trình Hoài Thời lần cuối.
Hắn ta dường như vẫn không thể chấp nhận, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống má ta.
“An An, đừng đi…”
Ta giống như ngày còn yêu thương, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn ta.
Động tác đầy dịu dàng, như thể chúng ta vẫn đang yêu nhau.
Ta từng từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt Trình Hoài Thời.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn ta hôn lên mắt mày ta.
Ta dậy sớm đi chợ, hắn ta xót xa nói sau này sẽ không phụ lòng ta.
Những hình ảnh ấy lần lượt hiện lên, như thể vẫn còn ở ngày hôm qua.
Ánh mắt Trình Hoài Thời lóe lên chút hy vọng.
Nhưng câu nói tiếp theo của ta đã hoàn toàn phá tan hy vọng đó.
“Trình Hoài Thời, phu thê một thời, chia tay trong êm đẹp, từ nay không gặp lại.”
“3, 2, 1!”
“Đừng mà!”
Nói xong câu đó, ta biến mất trong vòng tay của Trình Hoài Thời.
Trong thông đạo thời không, ta dường như nghe thấy tiếng khóc.
Ta không quay đầu lại, mang theo một bao đặc sản, không hề do dự đi về phía ánh sáng.
Ta đã về nhà rồi.
Hoàn Chính Văn.
Phiên Ngoại:
Lần đầu gặp An An là vào một ngày nắng đẹp.
Nàng bất ngờ xuất hiện trước mặt ta.
“Ngươi là Trình Hoài Thời phải không?” Nàng hỏi ta, “Ngươi có thể gọi ta là An An.”
Lúc đó, ta vừa nhận được thư của Sơ Tuyết.
Trong thư, muội ấy nói rằng vừa gặp một công tử đáng ghét, dựa vào gia thế cao quý mà kiêu căng, chẳng thèm coi muội ấy ra gì.
Rõ ràng là thư gửi cho ta, nhưng muội ấy viết nguyên một trang để tố cáo người tên Lý Trạch Đàm kia.
Từ nhỏ ta đã mồ côi phụ mẫu, sống nhờ vào sự giúp đỡ của các thúc bá, sớm đã biết điều.
Ta hiểu rằng có lẽ Sơ Tuyết đang nảy sinh tình cảm thiếu nữ với Lý Trạch Đàm kia.
Ta có chút ghen tị và hụt hẫng.
Nhưng rất nhanh ta đã kìm lại những cảm xúc vô ích đó.
An An xuất hiện vào đúng lúc này.
Nàng nói rằng mình đến để cứu ta.
Lúc ấy đầu ta toàn là hình bóng Sơ Tuyết, không nghe kỹ mà đã đuổi nàng đi.
Nhưng nàng không nản lòng, lại đến lần nữa.
Ta vẫn tiếp tục đuổi nàng đi.
Trông nàng bằng tuổi Sơ Tuyết, nhưng hoàn toàn là một người khác.
Một chút cũng không giống tiểu thư khuê các.
Lần sau gặp lại, suýt nữa nàng đã bị hai tên ăn mày làm nhục.
Ta tiến lên giải cứu nàng.
Nàng ôm chặt ta, khóc nức nở.
Thật sự chẳng đoan trang chút nào.
Như bị ma xui quỷ khiến, ta đưa nàng về nhà.
Nàng vừa khóc vừa nói những lời lẩm bẩm:
“Cảm ơn ngươi, ta nhất định sẽ trả ơn ngươi, ta sẽ cứu ngươi.”
Nàng giúp ta làm việc nhưng tay chân vụng về vô cùng.
Ta đoán có lẽ nàng là thiên kim tiểu thư nhà nào bị lạc, nếu không thì sao lại chẳng biết làm gì cả?
Nhưng nàng học rất chăm chỉ, dù ngón tay bị cứa, tay chai sần cũng không khóc.
Nhưng khi phát hiện ta không đủ tiền mua sách, mua nến, nàng đã nắm lấy tay ta mà khóc rất lâu.
Nàng bắt đầu nghiên cứu món ăn sáng.
Nàng luôn có rất nhiều ý tưởng.
Ban đầu, bánh của nàng không bán được, lại bị những người bán hàng ở đầu ngõ kỳ thị.
Nhưng lúc đó, ta không có tâm trạng an ủi nàng.
Bởi vì Sơ Tuyết đã quay về.
Ta nghe tin từ miệng người khác, nhưng không thấy muội ấy đến tìm ta.
Ta cảm thấy lo lắng, càng thêm phiền khi nghe An An líu ríu nói về những ý tưởng mới của nàng.
Ta đã quát nàng.
Nàng sững người, rồi bĩu môi bỏ đi.
Trong lòng ta có chút áy náy, nhưng ta biết nàng sẽ tự điều chỉnh cảm xúc, không cần ta an ủi.
Quầy bánh rán của nàng vẫn không nổi bật.
Cho đến một ngày, có một thiếu gia nhà giàu đi ngang qua.
Thiếu gia đó thấy món bánh mới lạ, thử một cái rồi khen ngon hết lời, còn thưởng cho nàng không ít tiền.
Vị thiếu gia nhà giàu đó đến liên tục hơn chục ngày, nàng không chỉ nhận được nhiều tiền thưởng mà việc buôn bán cũng ngày càng tốt hơn.
Rất nhiều người tò mò muốn nếm thử món ăn sáng được quý nhân đến từ tận kinh thành khen ngợi.
Ngược lại, ta vẫn chưa gặp được Sơ Tuyết.
Ta chờ cơ hội, tìm gặp nha hoàn của Sơ Tuyết.
Chưa kịp mở lời, nha hoàn đã xua tay đuổi ta đi, nói: “Tiểu thư của ta gần đây bận lắm, không có thời gian gặp chó mèo gì đâu.”
Chắc chắn đó không phải là ý của Sơ Tuyết.
Ta đứng tại chỗ rất lâu, tự nhủ rằng Sơ Tuyết sẽ không đối xử với ta như vậy.
Ta từng bước từng bước quay về nhà, đi ngang qua con ngõ nơi An An bán hàng.
Ta thấy vị thiếu gia từ kinh thành kia đang nói chuyện với nàng.
Người đó nói: “Bánh của ngươi bán tám văn một cái là quá rẻ, ta nghĩ nên bán ba lượng một cái.”
An An không chút do dự đáp: “Được thôi.”
Sau đó nàng bán cho hắn ta giá ba lượng, còn bán người khác giá tám văn.
Khi thiếu gia nhà giàu đó phát hiện ra, hắn ta tức đến bật cười.
“Ta là đang giúp ngươi, bán tám văn thì ngươi chịu thiệt nhiều lắm.”
“Còn nữa, ngươi bán rẻ vậy cướp mất khách hàng của người khác, ngươi có biết sau lưng người ta mắng ngươi thế nào không?”
An An trợn mắt: “Mặc họ mắng.”
“Ta cũng mắng lại họ, hơn nữa chưa chắc họ mắng khó nghe hơn ta.”
Thiếu gia nhà giàu đó nghẹn lời, rồi vẫn tiếp tục tới ủng hộ nàng hàng ngày, thiếu chút nữa thì ở luôn bên quầy bánh rán của nàng.
Không biết vì sao, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ.
Chưa kịp hiểu rõ cảm giác đó là gì, thì Sơ Tuyết đã khóc đến tìm ta.
Hóa ra, thiếu gia nhà giàu kia chính là Lý Trạch Đàm.
Sơ Tuyết nói rằng rõ ràng Lý Trạch Đàm theo nàng ta đến Thanh Châu chơi, vậy mà suốt ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.
Sau đó, nàng ta phát hiện Lý Trạch Đàm hàng ngày đều đến ủng hộ một quầy bánh.
Nha hoàn đi theo an ủi nàng ta: “Tiểu thư đừng khóc nữa, con tiện nhân đó chẳng qua là bán bánh, có gì mà xứng đáng so với tiểu thư!”
Sơ Tuyết lắc đầu: “Ta không có ý đó…”
“Ta, ta chỉ sợ Lý Trạch Đàm bị người ta lừa gạt, hắn là thế tử của Nhiếp Chính vương, biết bao nhiêu nữ nhân muốn bám vào hắn, mà người bán bánh đó lại không rõ lai lịch… A Thời ca ca, huynh có biết nàng ta là ai không?”
Nói xong, Sơ Tuyết nhìn ta.
Thì ra đây mới là mục đích muội ấy đến tìm ta.
Ta hiểu mưu kế nhỏ của muội ấy, nhưng ta sẽ không vạch trần.
Nữ nhân có chút tâm tư nhỏ, là chuyện bình thường.
Chỉ tiếc rằng ta không thể trả lời câu hỏi của muội ấy.
Bởi ta cũng không biết thân phận của An An.
Ta chỉ biết nàng tên là An An.
Có lẽ như nàng đã tự nói, nàng thật sự là một tiên nữ.
Nghĩ đến đây, ta bất giác nở nụ cười.
Sau khi Sơ Tuyết rời đi, ta đứng trước cổng sân rất lâu.
Trong đầu ta vẫn vang vọng lời nói của nàng.
“A Thời ca ca, huynh sống cùng nàng ta, giữa các người thật sự là hoàn toàn trong sạch sao?”
“Huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nói… hai người thực ra cũng khá là xứng đôi, phải không?”
Phải rồi.
Một cô nương không rõ lai lịch, một kẻ mồ côi nghèo khó.
Quả là rất xứng đôi.
Ta cười khổ một tiếng.
Ta biết An An có tình cảm đặc biệt với ta.
Ở tuổi mới biết yêu, lại bên nhau sớm tối.
Nhưng ta chín chắn hơn nàng rất nhiều, biết cách kiểm soát cảm xúc của mình hơn.
Sau khi nhận ra điều đó, ta cố gắng tránh mặt nàng, vì thế nàng cũng buồn bã suốt một thời gian.
Hoàng hôn buông xuống.
An An đẩy xe bánh xuất hiện ở đó.
Nàng nhỏ nhắn gầy gò, còn xe bánh lại to lớn.
Nhưng trong ánh hoàng hôn, nàng rực rỡ đến vậy.
Thấy ta, nàng vui vẻ vẫy tay.
Nàng hiểu lầm rằng ta đứng ở cổng đợi nàng, nên càng vui hơn.
Ta bỗng nghĩ đến.
Nếu ta thực sự ở bên An An, Sơ Tuyết có ghen không?
Giống như ta ghen khi muội ấy thích Lý Trạch Đàm vậy.
Ta và An An đã ở bên nhau.
Người vui nhất là An An.
Người vui thứ hai không phải là ta, mà là Sơ Tuyết.
Vì ta đã để An An giữ khoảng cách với Lý Trạch Đàm.
Nàng đồng ý không chút do dự, lập tức từ bỏ một khách hàng lớn.
Loại người như Lý Trạch Đàm, chỉ cần gặp vài lần lạnh nhạt, hắn ta sẽ không cúi mặt đến nữa.
Rất nhanh, Lý Trạch Đàm trở về kinh thành.
Sơ Tuyết cũng rời đi.
Cuộc sống lại trở nên yên bình.
Chỉ là thỉnh thoảng, khi An An tựa vào lòng ta, ta vẫn cảm thấy không chân thật.
Ta thực sự đã ở bên nàng sao?
Nhìn nàng ôm ta cười rạng rỡ, ta lại không nhịn được nghĩ, giờ này Sơ Tuyết ra sao?
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Chúng ta hè đi hái sen, đông đắp người tuyết, cũng thấy vui vẻ.
Với quầy bánh của An An, cuộc sống đỡ khó khăn hơn rất nhiều.
Sơ Tuyết đã rất lâu không viết thư cho ta.
Cho đến khi muội ấy gửi một bức thư, nói rằng muội ấy đã đính hôn với Lý Trạch Đàm.
Đêm nhận được thư, ta uống rất nhiều rượu.
Sau đó, ta cũng cầu hôn An An.
Ta chỉ nói bâng quơ: “Nàng có muốn gả cho ta không?”
Ánh trăng chiếu lên gương mặt đỏ bừng của An An.
Nàng quên cả nhai miếng cá khô trong miệng.
Nhưng rất nhanh ta đã nghe được câu trả lời của nàng.
“Được.”
Ta mỉm cười.
Nhìn đi, Thẩm Sơ Tuyết, muội không cần ta, cũng có người rất yêu thích ta.
An An ngượng ngùng kéo tay ta.